Sau khi hai người bị vùi lấp dưới đống đổ nát ba mấy bốn mươi giờ, rốt cuộc cũng nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng khoan thăm dò động tĩnh, âm thanh rất nhỏ, phỏng chừng bọn họ cách mặt đất rất xa, nhưng hai ngày qua ngoài tiếng nói chuyện thì đây là âm thanh duy nhất họ nghe được, không thể không làm người ta phấn chấn.
Bọn họ không thể xác định mình bị chôn dưới sâu bao nhiêu mét, chỉ sợ người phía trên gọi họ cũng không thể nghe thấy. Bây giờ việc Thiện Minh muốn làm nhất chính là nói cho họ mình và Thẩm Trường Trạch còn sống, nhất định phải đào xuống dưới.
Nhưng đã đói bụng hai ba ngày, hắn thật sự không có sức lực để gọi.
Vết thương của Thẩm Trường Trạch đã hồi phục tương đối, thể lực cũng đủ duy trì y hành động, y liền ngẩng cổ gọi vài tiếng lên trên, nhưng không có bất cứ lời nào đáp lại.
Đột nhiên, đồng hồ của Thiện Minh vang lên tiếng tích tích, hắn nâng tay lên thì thấy, là đèn báo nguy hiểm đang phát sáng. Đồng hồ của họ được trang bị cả công năng định vị và cảnh báo, lần này nếu có thể sống trở về, hắn nhất định phải bảo Falcon thiết kế thêm công năng kiểm tra đo lường mạch đập và nhiệt độ cơ thể đồng thời có thể gửi số liệu trở lại bộ đàm. Thiện Minh cũng từng thử gửi tín hiệu về bộ đàm, nhưng đồng hồ trên tay hắn hình như bị đập không biết hỏng chỗ nào, nút tín hiệu ấn mãi cũng không sáng, đồng hồ của Thẩm Trường Trạch lại càng không biết đã sớm bị ném bay đến nơi nào rồi.
Hiện tại Du Chuẩn có thể xác định vị trí của họ, nhưng không thể xác định bọn họ chết hay sống, làm sao có thể để họ biết mình còn sống đây?
Trong đầu Thiện Minh chợt lóe lên suy nghĩ, di chuyển!
Thẩm Trường Trạch gần như cũng đồng thời nghĩ tới, hai người đã ở đây sắp được hai ngày, vì giữ thể lực, cũng vì phòng ngừa tùy ý di chuyển làm cho đống đổ nát lại sụp xuống, bọn họ vẫn không dám động đậy nhiều. Hiện tại xem ra bọn họ phải nghĩ biện pháp di chuyển một khoảng ít nhất bốn năm mét, trên vệ tinh mới có thể biểu hiện ra vị trí của họ thay đổi.
Hai người nhét tất cả những thứ có thể sử dụng vào trong ba lô, sau đó mở một cái đèn pin nhỏ lên, chậm rãi đi vào trong bóng tối.
Thiện Minh đi phía trước, Thẩm Trường Trạch đi theo phía sau hắn, bọn họ sờ soạng đi tới. Bởi vì tầm nhìn rất thấp, chỉ cần nhìn thấy chỗ nào có thể đi qua bọn họ đều phải đi thử một lần, nhưng tám chín phần mười sẽ bị ngăn trở, hơn nữa có vài chỗ thấp hẹp đến mức chỉ đủ một người dán bụng đi tới, có chỗ thì hơi cao một chút, miễn cưỡng có thể ngồi xuống.
Thiện Minh vừa đi vừa sờ soạng phía trước, đột nhiên, hắn đụng đến một thứ gì đó lạnh lẽo cứng ngắc, theo xúc cảm phán đoán, là một bàn tay người.
Thiện Minh kinh ngạc một chút, làn da không hề có độ ấm cho thấy chủ nhân bàn tay này đã chết. Hắn sờ ngón tay kia, ngón cái và ngón trỏ đều có vết chai cứng rắn, lòng bàn tay cũng rất thô ráp, đây là tay của người thường xuyên dùng súng, chắc chắn là một trong hai bộ đội đặc chủng kia.
Thẩm Trường Trạch hỏi: "Phía trước có phải có...... người?" Hoàn cảnh sa mạc khô ráo, thi thể cũng không hư thối, Thiện Minh đến cách gần như vậy cũng không ngửi thấy, Thẩm Trường Trạch lại cảm thấy một chút hương vị bất hạnh.
"Ừ." Trong lòng Thiện Minh có vài phần đồng tình, tuy rằng hắn không phải người sẽ đồng tình với một người xa lạ, nhưng vừa nghĩ rằng kết cục cuối cùng của họ có thể cũng sẽ như thế, không thể không cảm thấy có chút khó chịu, "Ta tìm được thi thể của một bộ đội đặc chủng."
Thẩm Trường Trạch trầm mặc một chút, trầm giọng nói: "Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài, cũng nên đem thi thể của họ về Tổ quốc."
Vừa rồi bọn họ hét to như vậy, người trên mặt đất không nghe được, nhưng nếu ở dưới còn có người sống, chắc chắn có thể nghe thấy, nhưng không ai đáp lại, kết quả không cần nói cũng biết. Bây giờ họ thấy thật may mắn vì đã để hầu hết người đi xem xét mấy chiếc xe bị mìn chống bộ binh tạc nổ. Nơi này là cạm bẫy Đường Tịnh Chi dùng mạng để bày ra, xuống dưới bao nhiêu người thì chết bấy nhiêu người, hắn có thể sống là một kỳ tích.
Thiện Minh sờ soạng từ bàn tay lên, đụng đến sau lưng hắn, muốn kéo ba lô của hắn ra tìm thức ăn, nhưng người này là bị đè chết, hắn chỉ đụng đến xương bả vai đã bị đá chặn lại, phỏng chừng ba lô hợp với thân thể đều bị đè ép dập nát.
Thiện Minh thở dài, "Nơi này không có đường."
Đột nhiên, đồng hồ lại vang lên tích tích, bộ đàm đang dùng mã Morse gửi tin tức cho hắn, Thiện Minh lấy ngón tay gõ mặt đất muốn nhớ kỹ mật mã, không ngờ mật mã lại rất ngắn, chỉ có một một chữ độc nhất, "trái".
Đây là muốn họ di chuyển sang bên trái?
Hai người thử quay lại đường cũ, sau đó khó khăn đi về phía trái mấy mét, bị chặn.
Mười phút sau, đồng hồ lại vang lên, ra hiệu cho họ đi "phải".
Hai người đành phải quay lại đi bên phải, lúc này đi hơn mười mét, tìm mất hai giờ, nhưng cuối cùng vẫn là không có đường.
Bắt đầu hai người còn tưởng rằng phía trên có thể quan sát được kết cấu dưới nền đất, nói cho bọn họ đi tới chỗ nào có thể thoải mái một chút. Tới lui hơn hai giờ, bọn họ mới xác định đây là làm cho họ hoạt động, xác định bọn họ quả thật còn sống, có thể nhận tin tức hơn nữa gửi tin trở lại.
Thiện Minh mắng to: "Đùa giỡn ông đây sao, mẹ nó, mệt chết!"
Sau khi đi thật lâu, bọn họ đã cách chỗ ban đầu rất xa, bọn họ tìm được một chỗ hơi trống trải một chút, tuy rằng vẫn không thể đứng lên, nhưng có thể ngồi thẳng người, cũng đủ để họ thoải mái rất lâu.
Thẩm Trường Trạch bẻ khối bánh bích quy nén tiếp theo, nhét vào miệng Thiện Minh. Thiện Minh cẩn thận nhấm nuốt, so với ăn thuốc độc còn cẩn thận hơn. Ăn xong, Thẩm Trường Trạch muốn nhét ống hút vào miệng hắn, Thiện Minh quay đầu sang một bên, "Không uống, hôm nay đã uống rồi."
"Ba uống lúc nào?"
"Vừa rồi đã uống."
Thẩm Trường Trạch vẫn kiên quyết nhét ống hút vào, "Uống thêm một chút, ba không cần lo lắng cho con, con không ăn không uống một tháng cũng có thể sống."
"Cái gì?" Thiện Minh nhìn y một cái, "Mi đừng nói điêu."
"Là thật, con từng được huấn luyện." Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thiện Minh nhíu mày nói: "Bắt mi một tháng không ăn không uống? Đây