"Trên người ba có mang cái gì để đối phó với long huyết nhân không?"
"Có, có một khẩu súng phóng điện cao thế." Thiện Minh vỗ vào eo mình.
"Sao ba lại mang súng phóng điện cao thế?" Thẩm Trường Trạch nghi hoặc nói.
Thiện Minh không muốn nói là cha đẻ mi cho cha nuôi mi dùng để đối phó với mi, dù sao hắn cũng vốn không muốn dùng trên người Thẩm Trường Trạch, thuận miệng nói: "Để ngừa vạn nhất nên mang theo."
"Không đến lúc nguy hiểm thì đừng dùng, trữ lượng điện cao thế có hạn, dùng không được vài lần liền vô dụng."
"Ta biết, cho ta một ít đạn để đối phó long huyết nhân."
Thẩm Trường Trạch vừa chạy vừa cởi trang bị xuống, lấy băng đạn ra đưa cho Thiện Minh.
Thiện Minh nhét vào áo gilê của mình, nhất thời cảm thấy trong lòng kiên định không ít. Chỉ cần có vũ khí có thể đối phó long huyết nhân, hắn sẽ không sợ những con quái vật này.
Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: "Cẩn thận, con ngửi thấy mùi long huyết nhân."
Hai người đè thấp thân thể, xuyên qua cây cối, hiện giờ là ban ngày, bầu trời trong xanh như vừa được tắm rửa, tầm nhìn rất tốt, cũng không lợi cho ẩn nấp, lúc này cần cực kì cẩn thận, nếu như bị tay súng bắn tỉa trốn trong rừng nhìn thấy thì phiền.
Thiện Minh mắt sắc phát hiện phía sau một cái cây lớn hai người ôm không hết đằng trước có bóng người chợt loé, hắn ôm súng bắn vài phát về phía đó, bắn cho vỏ cây bay loạn. Bắn xong hai người đều tự ẩn nấp ra sau cái cây, Thẩm Trường Trạch ra hiệu cho hắn "yểm hộ cho con", sau đó dùng miệng đếm 1, 2, 3, tiếp theo nhảy mạnh ra ngoài, vừa xuyên qua đám cây cối theo hình chữ S vừa chạy tới cái cây kia.
Thiện Minh đồng thời quay đầu, một loạt đạn bắn cho người phía sau cái cây không dám lộ đầu, chỉ trong vài giây này, Thẩm Trường Trạch đã chạy tới trước mặt người nọ, trước khi đối phương nổ súng thì bắn một phát giải quyết hắn.
Thiện Minh chạy tới, nằm trên mặt đất là một người, thì ra Thẩm Diệu còn mang cả binh lính con người đến.
Hai người tiếp tục đi tới, cuối cùng cũng đụng phải hai long huyết nhân trên một đoạn đường dốc.
Thẩm Trường Trạch không chút suy nghĩ, nổ súng bắn luôn, Thiện Minh tránh phía sau một cái cây yểm hộ cho y.
Dưới trạng thái long huyết nhân, tay sẽ biến thành móng vuốt, không thuận tiện để kéo cò súng, nhất là súng lục loại nhỏ và súng trường, về cơ bản là không dùng được, chỉ có thể lựa chọn sử dụng vũ khí hạng nặng như súng máy loại lớn, cái này khiến cho tốc độ công kích của họ giảm xuống rõ ràng. Hơn nữa với hòm đạn dự trữ của một binh sĩ cao lớn, nếu toàn bộ hành trình không ngừng khai hoả thì với tốc độ 400600 phát một phút, chỉ khoảng hai ba phút sẽ dùng hết đạn, cho nên về mặt sử dụng vũ khí long huyết nhân bị giới hạn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Trường Trạch không đến thời khắc mấu chốt thì không biến thân. Có đôi khi với trạng thái con người, hơn nữa còn là thể chất ưu việt hơn xa con người của y có thể đánh bại long huyết nhân đang cầm vũ khí trong tay một cách hiệu quả hơn, ít nhất cũng có thể tiêu hao sạch đạn của chúng để tiến hành vật lộn, nếu không cho dù là trạng thái long huyết nhân, y cũng không thể đón đầu súng máy được.
Hai long huyết nhân kia chỉ có hai khẩu M134, bắn cho Thiện Minh tránh ở sau cái cây không có cách nào hiện thân. Thẩm Trường Trạch mạo hiểm nguy cơ bị bắn trúng, thừa dịp chúng mải bắn liền cho chúng một phát đạn, hai long huyết nhân này vẫn liều mạng bắn vào cái cây, thân cây thô to nhanh chóng bị bắn cho vẩy ra đầy vụn gỗ, càng bắn càng mỏng dần. Thiện Minh biết còn tiếp tục như vậy thì thân cây sẽ bị bắn xuyên qua, bị M134 chăm chăm bắn phá, ngay cả tường bê tông còn không chịu nổi huống chi là cái cây.
Hắn lấy trong lòng một quả lựu đạn, kéo chốt bảo hiểm ra, ném thật mạnh ra ngoài, sau đó hô lớn: "Chạy."
Hai người nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh, phía trước vừa lúc là một sườn dốc, bọn họ liền chạy vắt ngang qua sườn dốc, kiểu chạy này là một cách tránh né đạn cực hữu hiệu. Phía sau rất nhanh lại vang lên tiếng súng, Thẩm Trường Trạch ôm lấy eo hắn, hai người nhanh chóng lăn theo sườn dốc đi xuống, ngã vào một cái hố phủ đầy lá cây hư thối dính dấp. Hai người vừa rơi xuống đất, hàng vạn con trùng thân mềm màu đỏ chỉ lớn bằng cái móng tay trốn dưới lá cây đẻ trứng liền điên cuồng nhảy lên bò ra từ hai bên thân thể hai người, thật giống như một bóng ma màu đỏ đột nhiên khuếch tán về bốn phía. Dưới thân thể âm thanh xì xì do trùng bị đè nát không ngừng truyền đến, làm cho Thiện Minh ghê tởm.
Loại trùng này tuy rằng hắn không biết tên nhưng hắn đã từng nhìn thấy, sống thành đàn khổng lồ, chuyên hút máu động vật, bình thường những động vật bị chúng nó nhắm trúng cuối cùng chỉ còn lại cái xác đáng sợ như củi khô, sau đó trở thành đồ ăn cho những động vật ăn xác thối khác. Nếu không phải Thẩm Trường Trạch ở đây, hắn tuyệt đối cũng bị bọn trùng này hút máu thành xác khô.
Một tay Thẩm Trường Trạch nghiền chết thật nhiều trùng, trên tay toàn là máu me thịt nát, cũng bị ghê tởm quá mức, liên tục phủi, y nhanh chóng lôi Thiện Minh ra khỏi cái hố trùng kia.
Hai người vừa đứng lên, hai long huyết nhân liền phi tới, một lần nữa đẩy họ xuống dưới hố.
Bốn người đồng loạt rơi xuống hố trùng, đám trùng bị đè ép và không kịp chạy trốn đều va chạm nhau bay tới, có con trực tiếp rơi xuống mặt Thiện Minh, xác trùng tanh