Trạng thái của Al vô cùng đáng sợ, có hai lần tim đã ngừng đập, cuối cùng lại nhúc nhích trở lại. Thiện Minh trơ mắt nhìn thân thể hắn bắt đầu toát ra vảy rồng màu tím nhạt, vảy rồng xé rách làn da, giống như muốn chui từ trong thân thể ra ngoài. Toàn thân Al đổ máu không ngừng, nhìn không hề giống người sống.
Hắn từng nhìn thấy thí nghiệm dung hợp long huyết, đều là tiến hành trong phòng thí nghiệm nghiêm mật. Một long huyết nhân tiến hóa phải trải qua quá trình mấy chục nhân viên nghiên cứu khoa học điều tra, nghiên cứu và phối hợp, sau khi phân tích số liệu và thảo luận trong thời gian dài mới có thể bắt đầu thực nghiệm. Công tác chuẩn bị thường kéo dài đến nửa năm, còn phải tiến hành huấn luyện khả năng chịu đựng đối với đối tượng thí nghiệm, cho dù là như vậy, xác xuất thành công vẫn rất thấp. Nhưng mà Al cái gì cũng không có, thậm chí hắn còn bị vây trong trạng thái gần chết, Đường Đinh Chi cứ như vậy đâm cả một ống long huyết nguyên chất vào trái tim hắn, mạnh mẽ tiến hành dung hợp. Tuy rằng nguyên lý không khác là bao nhưng khi thực sự tiến hành quả thực là một trời một vực, chẳng khác gì chữa ngựa chết thành ngựa sống cả.
Thất bại, chắc chắn Al sẽ chết, thành công, vết thương này đối với long huyết nhân mà nói, hoàn toàn có thể khỏi hẳn.
Đây là một canh bạc, cược mạng của Al có đủ cứng rắn không.
Ngày nào đó hỗn loạn đến không cách nào hình dung được.
Trong đầu Thiện Minh không nghĩ nổi cái gì hết, chỉ cùng những người còn có thể hành động nâng người bị thương trở về trong làng, trên đường đổ một trận mưa, lửa bị dập tắt, để lại mấy gian nhà gỗ cho bọn họ che gió che mưa.
Bọn họ tập trung dụng cụ chữa bệnh và thuốc lại, tiến hành cứu chữa với mức độ cao nhất cho những người bị thương.
Sáng hôm sau họ dùng nhánh cây làm mấy cái cáng đơn giản, đi qua hơn ba mươi km đường núi lầy lội, nâng người bị thương ra khỏi cánh rừng nguyên sinh ác mộng này. Ở bờ biển sớm có thuyền đã được chuẩn bị tốt, trên thuyền có nhiều thuốc và hoàn cảnh sạch sẽ khô ráo hơn.
Al còn sống, nhưng trước mắt đang bị hôn mê sâu. Đường Đinh Chi nói, chờ khi hắn tỉnh lại mà không phát cuồng thì dung hợp mới tính là thành công. Thiện Minh không quan tâm, chỉ cần Al sống là được. Một mắt Houshar đã hỏng, mắt kia yếu đi nghiêm trọng, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cuối cùng con mắt này cũng sẽ mất đi ánh sáng. Tuy rằng hắn còn có thể dựa vào một mắt này để miễn cưỡng lo liệu cho cuộc sống của mình, nhưng kiếp sống lính đánh thuê của hắn cũng đã chấm dứt ở tuổi bốn mươi bảy. Houshar rất bình tĩnh, ở tuổi của hắn cũng có không ít người về hưu, ít nhất hắn có thể sống trở về từ chiến trường. Bailey và Pearl bị thương cũng không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn không xuống giường được. Falcon không chết, hắn bị long huyết nhân cắn rớt một cái tai, còn bị xé rách thân thể với diện tích lớn, nhưng tứ chi lại không bị thương nặng, đúng là may mắn trong bất hạnh. Gan của Jobert vỡ tan, suýt nữa chết vì mất máu, cuối cùng hắn vẫn tìm được đường sống mà giãy dụa trở về từ cõi chết. Cosky coi như là bị thương nhẹ nhất, ngày hôm sau có thể xuống giường đi lại. Hoàng Anh bị thương quá nặng, cũng giống như Al bị rơi vào hôn mê sâu, đang lấy tốc độ cực kỳ thong thả tự lành.
Lần này Du Chuẩn tử vong năm người, toàn viên trọng thương, trong số bộ đội đặc chủng Đường Đinh Chi mang đến, tử vong mười một người, ngoài y ra thì toàn viên đều bị thương.
Du Chuẩn lần này nguyên khí đại thương, ba người quan trọng nhất của Du Chuẩn, Houshar, Al và Thiện Minh, một gần như đã mù, một biến thành người không còn thân phận tự do, một người khác, gần như không nói gì nữa
Cho dù hầu hết mọi người vẫn còn sống, cho dù trong căn cứ vẫn còn một ít thành viên vì bị thương không tham dự hành động lần này, nhưng tất cả mọi người biết, Du Chuẩn đã đến giới hạn.
Mỗi binh đoàn lính đánh thuê đều có một ngày chấm hết. Có lẽ vì bị kẻ địch tiêu diệt gọn một lần trên chiến trường, có lẽ là các thành viên lão làng chết mà lại không có thành phần chủ chốt thích hợp bổ sung, chậm rãi suy vong, Du Chuẩn có thể nói là tập hợp cả hai loại tình huống này, lần cuối cùng họ nhận người mới đã là hai năm trước, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, các thành viên nguyên lão sẽ rời khỏi vũ đài lịch sử, Du Chuẩn cũng sẽ trở thành một cái hồi ức phủ bụi trong lịch sử tư liệu lính đánh thuê quốc tế, dần dần bị người đời lãng quên.
Bọn họ từng có sự huy hoàng không ai có thể so sánh, bọn họ từng là binh đoàn lính đánh thuê tài năng nhất trên thế giới, dấu chân họ đã in trên khắp Trái Đất này. Họ dùng nòng súng nóng bỏng và mã tấu đẫm máu, chứng kiến lần lượt biết bao vinh dự và thắng lợi.
Hiện tại, cũng đến lúc họ nên ra đi.
Bọn họ lấy danh nghĩa thuyền chở hàng đổ bộ lên Nam Phi, sau đó được Đường Đinh Chi sắp xếp, toàn viên bay trở về Trung Quốc.
Chỉ sau ba tháng, bọn họ lại lần nữa bước chân vào căn cứ quân đội này, chẳng qua, lần trước là họ khải hoàn trở về, lúc này đây......
Người bị thương được trị liệu tốt nhất ở đây, ngay cả Al nhờ được dùng thuốc kích thích cũng đã tỉnh lại. Nhưng hắn vẫn luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, ngoài Đường Đinh Chi, tạm thời không ai có thể tiếp xúc với hắn.
Phía Trung Quốc vô cùng oán giận hành động của Thiện Minh, nhưng lại không có cách nào trách hỏi hắn. Dưới tình huống lúc đó, để giữ mạng cho phần lớn người còn lại, đó chỉ sợ là lựa chọn duy nhất.
Từ ngày đó qua đi, Thiện Minh vẫn không nói gì cả, mỗi ngày đều bị vây trong một loại cảm xúc thô bạo, trên mặt không thể thấy nổi chút biểu cảm nào.
Đây là đả kích trầm trọng nhất hắn từng gặp trong đời, hắn muốn phát tiết, hắn dùng các loại phương thức phát tiết, nhưng trong đầu vẫn tích tụ thành một khối, tràn đầy ánh nhìn cuối cùng Thẩm Trường Trạch dành cho hắn.
Đã từng, ở trong căn cứ này, hắn và Thẩm Trường Trạch trải qua mỗi ngày cùng nhau, bây giờ lại đối lập khốc liệt thế này, hắn đã sắp không thể phân rõ rốt cuộc hắn có còn ở thế giới thật không nữa.
Hắn ngây người trong phòng mình suốt hai tuần, vẫn không hề lộ diện, cho đến một ngày, có người đập cửa phòng hắn.
Thiện Minh đang nằm trên giường, không ngủ, cũng không tỉnh, chỉ nằm như vậy, tiếng gõ cửa trực tiếp bị hắn xem nhẹ.
"Mở cửa, là anh đây." Ngoài cửa truyền đến thanh âm rõ ràng của Al.
Thiện Minh mở mắt, hắn nhảy khỏi giường, mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa thật sự là Al, tóc vàng lấp lánh, đôi ngươi xanh thẳm, hắn nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, khỏe mạnh vô cùng.
Môi Thiện Minh run rẩy, hồi lâu không phát ra nổi tiếng nào, hắn ôm cổ Al, dùng sức ôm.
Al cũng vươn tay ôm lại hắn, lực rất mạnh, thật giống như muốn bẻ ngang người đối phương.
Chỉ có thông qua cái ôm chặt chẽ như vậy họ mới có thể xác định đối phương thật sự còn sống.
Al vuốt tóc hắn, "Anh biết hết rồi, tinh thần cậu sa