Thiện Minh rất nhanh xử lý cái chân sói sạch sẽ, hắn quay đầu thì thấy hai tay đứa nhỏ giơ nhánh cây nướng qua lại trên lửa, ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt trên mặt.
Sau khi Thiện Minh chuẩn bị tốt thì dựa vào cái cây ở bên cạnh nghỉ ngơi. Hắn cởi cái áo khoác màu xanh quân đội đã bẩn không chịu nổi ra, mở ra từng vòng băng vải trên cánh tay định đôi thuốc.
Thuốc cấp cứu trị thương mang bên người không nhiều lắm, băng vải cũng chỉ còn lại nửa cuộn, còn ướt dính nữa. Điều kiện ác liệt như thế, vết chém vốn không sâu nay càng ngày càng nghiêm trọng. Thiện Minh nhìn miệng vết thương sinh mủ mà nhíu mày nhưng không có biện pháp.
Hắn xử lý đơn giản, bôi thuốc lên, sau đó dùng băng vải sạch sẽ bao lại. Hắn phải mau rời khỏi nơi này, hắn biết với trạng thái này cánh tay hắn không chống đỡ được mấy ngày .
Bôi thuốc xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đứa nhỏ đang nhếch miệng đứng, người bị nướng ra một tầng mồ hôi, quần áo giống như giẻ rách trên người nó bay bay. Thiện Minh chỉ cảm thấy mớ quần áo muốn rách thành từng mảnh kia sắp bay thẳng vào đống lửa luôn.
Chỉ chốc lát sau, mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra, Thiện Minh nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chằm chằm không rời miếng thịt. Lại qua một lúc lâu, đứa nhỏ xoay người, giơ nhánh cây đi tới chỗ hắn rồi đưa miếng thịt tới trước mắt hắn,"Có thể ăn sao?"
Thiện Minh cầm lấy xem, cũng bất chấp miệng bị bỏng, trước cắn một ngụm đã. Bởi vì ăn quá nhanh, khoang miệng hắn bị nóng đến phồng lên, nhưng hắn đã không thể để ý nhiều như vậy, hắn rất đói bụng, đói đến mức đứng không nổi.
Thẩm Trường Trạch trừng đôi mắt đen láy, trông mong nhìn Thiện Minh. Nhìn xâu thịt lớn kia bị Thiện Minh ăn vài nhát đã hết, nước miếng của nó lại tràn ra trong miệng.
Thiện Minh hai ba cái đã nuốt thịt vào bụng, sau đó ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ, đem nhánh cây còn lại đưa hắn,"Tiếp tục đi nướng."
Đứa nhỏ cầm lấy nhánh cây, yên lặng trở lại bên đống lửa. Nó lại xuyên vài miếng thịt, lao lực giơ nhánh cây hơi nặng lên, cấp bách hy vọng đám thịt này chín nhanh một chút.
Cứ lặp lại vài lần như vậy, Thiện Minh rốt cuộc nuốt hết chỗ thịt không có hương vị vào trong bụng, mặc dù ăn không ngon nhưng lại giải quyết vấn đề trước mắt lớn nhất. Đợi Thiện Minh ăn xong, Thẩm Trường Trạch mới ngồi một bên xé thịt sói nhét vào miệng, chẳng qua là vẻ mặt cực kì không tình nguyện.
Thiện Minh kỳ quái nhìn hắn một cái. Theo lý mà nói người bị đói bụng thật lâu thì kiểu gì cũng không kén ăn, hắn hỏi: "Khó ăn sao?"
Đứa nhỏ gian nan nuốt xuống một miếng thịt, gật gật đầu.
Thiện Minh hừ nói:"Ở chỗ này mà mày còn kén ăn?"
Đứa nhỏ trầm mặc một giây sau đó nói, "Có một loài sâu có vị ngọt, so với cái này ăn ngon hơn."
Thiện Minh giật mình, "Mày ăn cả sâu?"
Đôi mắt thằng bé lại đỏ, "Đói lắm."
Thiện Minh thật sự cảm thấy thằng nhóc này số may đến tức chết người, ở cái khu rừng ma quỷ này mà dám tùy tiện bắt sâu ăn, còn không trúng độc chết, quả thực là kỳ tích.
Thiện Minh ba ngày này vì cái gì đói thành như vậy, chính là bởi ở vùng đầm lầy ẩm ướt kia rất ít thấy động vật có vú xuất hiện, phần lớn là sâu bọ hay chim chóc gì đó, không phải là không dám ăn thì cũng là không thể ăn, ngay cả thực vật hắn cũng đều cố gắng nếu không phải chạm thì sẽ không chạm đến, vậy nên ba ngày trôi qua bụng hắn cũng rỗng tuếch. Năm hắn mười ba tuổi ở châu Phi đánh du kích, lâu nhất là sáu ngày chỉ dựa vào ăn cỏ dại mà sống qua ngày, nhưng lúc đó hắn không cần cả ngày hai mươi bốn giờ không dám ngủ, cũng không cần luôn luôn căng thẳng thần kinh, trong trạng thái cảnh giác cao độ mà đi qua vùng đầm lầy suốt mười mấy giờ liền.
Bởi vì khi đó hắn có chiến hữu.
Hắn ở trong tình huống lẻ loi một mình, thể lực tiêu hao sắp đến mức cạn kiệt. Vừa nghĩ như vậy, có lẽ gặp đứa nhỏ này cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể nói với hắn mấy câu, hắn còn có thể giữ được tỉnh táo trong chốc lát, không đến mức gục xuống mê man.
Chỉ tiếc một đứa nhỏ năm tuổi còn chưa đủ tư cách để có thể làm chiến hữu đáng tin cậy. Cho đến khi hắn đi đến nơi hắn cho rằng đã an toàn thì hắn cũng không thể chợp mắt.
Sau khi ăn no bụng, Thiện Minh càng muốn ngủ. Sự mệt mỏi khốn đốn trong mấy ngày qua không ngừng xông ra từ các bộ phận bị thương trên cơ thể, hắn thật muốn cứ như vậy mà gục đầu xuống đất ngủ một giấc thật say.
Hắn cấu lên đùi mình, bắt buộc đầu óc mình thanh tỉnh, ăn no xong hắn phải mau chóng chạy đi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Kết quả hắn vừa nhìn sang thì đứa nhỏ kia đã muốn té trên mặt đất ngủ. Điều này làm Thiện Minh cực kì ghen tị, không biết cái gì có đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.
Thiện Minh nhặt ba lô của mình lên, súng và dao găm đã trang bị thỏa đáng, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Trường Trạch đá nó một cái.
Đứa nhỏ từ trong mơ mơ màng màng lập tức bừng tỉnh, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy.
Thiện Minh nói: "Đi." Tuy rằng thằng nhóc này là một cái gánh nặng nhưng hắn quyết định mang nó theo, chỉ cần nó có thể làm mình giữ được tỉnh táo, mang nó theo vẫn còn có ý nghĩa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của đứa nhỏ nhăn lại, "Đi không nổi, nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Thiện Minh lạnh lùng nghiêm mặt nói, "Mày không đi thì thôi." Nói xong dẫm tắt đống lửa, đi tới phía trước.
Thẩm Trường Trạch nức nở vài cái, ôm lấy đồ ăn của mình rồi nhắm mắt chạy theo đuôi hắn.
Đứa nhỏ bị âm thanh của các loại chim bay cá nhảy trong rừng làm cho sợ tới mức chân run run, mà sự trầm mặc của Thiện Minh lúc đó càng làm cho nó cảm thấy bị cô lập, nó nhịn không được muốn cùng hắn nói chuyện, vì thế ở sau lưng hắn nhỏ giọng hỏi, "Chú à, chú tên là gì?"
Thiện Minh thuận miệng nói ra tên mình.
"Chú bao nhiêu tuổi ?"
Thiện Minh lao lực nghĩ nghĩ, "Mười bảy, mười tám, hoặc là mười chín, chắc là mười tám đi."
"Vì sao chú lại không biết mình bao nhiêu tuổi vậy?"
"Vì sao lại nhất định phải biết, cũng chẳng dùng làm gì."
Đứa nhỏ nghĩ nghĩ rồi nói, "Có thể làm sinh nhật."
Thiện Minh lười trả lời. Với một đứa nhỏ thật sự không có gì để nói, đáng tiếc nơi này không còn đối tượng nói chuyện nào khác có thể cho hắn lựa chọn .
"Chú à, chúng ta sẽ chết sao?"
Thiện Minh nói:"Mày thì ta không biết, ta chắc chắn sẽ không."
Đứa nhỏ nức nở nói: "Cháu không muốn chết, ba mẹ sẽ đến cứu cháu!"
Thiện Minh cũng không tốn tình cảm để bỏ ra một lời nói dối thiện ý, thẳng thắn nói: "Mày bỏ cuộc đi, họ không tìm được mày đâu."
"Sẽ không, họ rất lợi hại, họ nhất định sẽ tìm được cháu!"
Thiện Minh đột nhiên nhớ tới đến, đứa nhỏ này là ngồi máy bay tư nhân rơi xuống đây, trong nhà chắc chắn là bối cảnh hùng hậu, nếu không phải bởi vì tình thế không ổn, hắn thật sự muốn tìm đến chỗ xác máy bay nhìn xem. Nếu đứa nhỏ này thật sự rất có thân phận, ba mẹ tìm tới nơi này cũng không có gì lạ. Đáng tiếc đứa nhỏ không thể đứng tại chỗ chờ, nếu không cho dù có người tìm đến thì cũng chỉ có thể nhặt được một bộ xương.
Bây giờ chỉ có đi ra khỏi đây mới có một đường sinh cơ.
Hai người, một lớn một nhỏ, cứ như vậy đi hơn bốn giờ, trời dần dần đen.
Thiện Minh khẳng định mình đã đi ra khỏi vùng đầm lầy hiểm ác, mấy loại côn trùng đòi mạng ít đi rất nhiều, cuối cùng hắn có thể hơi chút thả lỏng cảnh giác. Hắn dự định sau khi đốt lửa thì thiếp đi một chút, hắn thật sự không chống đỡ được.
Thiện Minh chọn một chỗ thích hợp phòng thủ nhất, dựa lưng vào một mỏm núi lớn, trước mắt là không gian trống trải, mấy thứ đòi mạng cũng không có chỗ ẩn thân. Sau đó hắn sai Thẩm Trường Trạch đi nhặt một ít cành khô rơi vãi trên mặt đất, nổi lên một đống lửa.
Rừng rậm ban đêm đặc biệt lạnh, nhiệt