Thiện Minh ở ngôi làng nhỏ tĩnh dưỡng ba ngày. Tố chất thân thể hắn rất mạnh, Jobert lại lại mang đến dược phẩm rất tốt, cho dù thầy thuốc mời đến y thuật không cao minh thì cũng thành công giúp thương thế của hắn dần ổn định.
Đến ngày thứ ba người được phái tới đón bọn họ đến.
Thẩm Trường Trạch đứng ở trong phòng Thiện Minh, khi thấy một chiếc xe Hummer từ đầu làng đến gần, Jobert đứng từ xa hướng bọn họ hô vài câu, chiếc kia xe dừng lại trong sân, từ trên xe một người vạm vỡ và một người phụ nữ có làn da nâu nhảy xuống.
Người da trắng kia và và Jobert không cách biệt nhiều lắm, tuổi khoảng hơn ba mươi, thân hình khôi ngô, nhưng người phụ nữ này lại cực kì khác biệt, Thẩm Trường Trạch chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào có dáng vẻ phong tình yêu dã như thế.
Nàng mặc một chiếc áo sát nách bó sát màu đen và quần shorts ngắn đến đùi, bộ ngực nàng cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, cặp đùi thon dài rắn chắc, đong đưa theo từng bước chân của nàng, làm vẻ xinh đẹp và hoang dã không thể dùng ngôn ngữ hình dung của nàng phát ra đến cực hạn.
Người dân ở đây nhìn nàng nhìn đến choáng váng.
Jobert thân thiết nói, "Pearl, mấy người đã đến rồi."
Nàng lắc lắc mái tóc dài đen nhánh, gợn sóng trong đôi mắt đẹp thâm thúy lưu động, hỏi Jobert, "Người đâu?"
Jobert chỉ chỉ căn nhà cỏ trước mắt bọn họ, "Bên trong."
Pearl lấy ở trong xe một cái hòm sắt cực lớn ra, nhìn qua ước chừng nặng đến mấy chục cân, nàng dễ dàng khiêng lên vai đi vào trong phòng.
Đứa nhỏ nghển cổ nhìn nàng.
Perl cau mày nhìn đứa nhỏ, tưởng là trẻ con trong làng nên không để ý. Nếu không cẩn thận chú ý, nàng không phân biệt được người Trung Quốc và người Myanmar có gì khác nhau.
Thiện Minh từ trên giường ngồi dậy, "Pearl."
Trong nháy mắt khi Pearl thấy hắn, trên mặt hiện lên nhu hòa mà phụ nữ nên có. Nàng đi đến bên giường, xoa lên mặt Thiện Minh, nhẹ nhàng hôn bờ môi của hắn, "Em rất lo cho anh."
Thiện Minh cười, "Anh không chết được."
Pearl vỗ vỗ mặt hắn, đứng dậy mở hòm sắt ra, tất cả bên trong đều là dụng cụ chữa bệnh và dược phẩm, nàng nói: "Trước hết em sẽ xử lý đơn giản cho anh, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, lão đại đang đợi anh trở về."
Pearl là thầy thuốc của quân đoàn lính đánh thuê bọn hắn, bởi vì vẻ đẹp tuyệt hảo và thực lực rất mạnh mẽ, ở trong đoàn có địa vị cực cao.
Perl đem miệng vết thương bị thầy thuốc xử lý sứt sẹo của Thiện Minh xử lý một lần nữa, băng bó cẩn thận từng chút, sau đó cho hắn truyền dịch.
Sau khi ăn cơm trưa, Jobert cùng một người da trắng khác theo tới là Cosky tính toán đưa Thiện Minh lên trên xe, khởi hành quay về căn cứ lâm thời của bọn họ.
Nhưng Thiện Minh không muốn giống như một phế nhân bị nâng đến nâng đi, hắn còn có một chân hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa ở đây được ăn được uống được nghỉ ngơi tốt, hắn hoàn toàn có thể tự mình đi.
Jobert cho người trong làng một khoản tiền, cũng bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn nước uống mang lên trên xe.
Thẩm Trường Trạch tuy rằng nghe không hiểu bọn họ nói chuyện, nhưng nó nhận ra bọn họ muốn đi, vì thế gắt gao đi theo bên người Thiện Minh.
Thiện Minh đi hai bước, đột nhiên nhớ tới ra bên chân mình còn có một đứa nhỏ, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn nó.
Pearl cũng hiếu kì nhìn đưa nhỏ kia.
Jobert ở phía sau nàng nói, "Đó là Thiện nhặt được , giống hắn, là người Trung Quốc."
Pearl chớp mắt, nhỏ giọng nói, "Người Trung Quốc đều lớn lên xinh đẹp như vậy sao?"
Jobert nhún vai, "Tôi cũng chưa thấy nhiều, nhưng mà......" Hắn lấy lòng cười, "Tôi tin rằng mọi cô nàng Amazon đều mê người giống như cô."
Pearl cười tủm tỉm sờ sờ đám râu ngắn ngủn của hắn, cho hắn một cái hôn lên gò má.Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Thiện Minh, "Chú ơi, chú muốn đi đâu?"
"Ta đi đâu cũng không liên quan đến mày, mày không cần đi theo ta nữa."
Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn, "Chú muốn bỏ cháu ở đây?"
"Nơi này có ăn có uống lại có người, ta sẽ không đưa mày về nhà, chính mày phải tự nghĩ cách đi."
Đứa nhỏ ôm chặt đùi hắn, nó biết Thiện Minh nói thật, sự sợ hãi vì sắp bị vứt bỏ chiếm đầy tâm hồn non nớt của nó, "Chú, chú đừng bỏ cháu, cháu không muốn ở đây!"
Nơi này một câu người ta nói nó cũng không hiểu, nó không muốn ở đây, nó không muốn bị vứt bỏ!
Thiện Minh cảnh cáo nó, gần như