Khi Thiện Minh xuất hiện lần thứ ba trên sàn đấu, tất cả mọi người đều nhận ra được trạng thái của hắn không tốt.
Thời gian đặt cược kéo dài gấp đôi so với bình thường, xem ra rất nhiều người do dự. Bọn họ vừa cảm thấy Thiện Minh không thể đánh thắng quán quân tháng trước, đồng thời lại kỳ vọng Thiện Minh có thể giống như những trận trước, sáng tạo kỳ tích cho bọn họ.
Thiện Minh ngồi dưới đài chờ đợi bọn họ đặt cược. Narciss rõ ràng có chút khẩn trương, bộ dạng đứng ngồi không yên, chần chờ nửa ngày, cuối cùng mở miệng: "Anh nắm chắc được mấy phần?"
Thiện Minh mở to mắt, "Không chắc cũng phải cược."
Narciss gầm nhẹ nói: "Ta đã đặt cược rồi đấy!"
Thiện Minh khinh thường nhìn hắn một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Narciss truy hỏi: "Lần này anh còn muốn đặt toàn bộ tiền không?"
"Không."
"Vì sao? Anh không nắm chắc?" Narciss càng thêm khẩn trương.
Thiện Minh bĩu môi, "Nếu ta chết, ta muốn để lại chút tài sản cho con trai ta." Trong hai trận ngày hôm qua, hắn đã bỏ túi tổng cộng hơn bốn ngàn vạn, nên nói tiền này tới dễ dàng hay là khó khăn đây? Tóm lại hắn đã dùng mạng đổi lấy, trận đấu này hắn cảm thấy mình hơn nửa là không qua được. Tài khoản của hắn ở trong tay Thẩm Trường Trạch, hắn chết rồi thì tiền cứ để con trai giữ đi, dù sao hắn cũng không tiêu được.
Narciss nhớ tới đêm ở sòng bạc có một đứa nhỏ đi cùng với hắn, rõ ràng chỉ khoảng hơn mười tuổi, tuy rằng thoạt nhìn cũng là nhân vật lợi hại nhưng tuổi quá nhỏ, không bằng Thiện Minh nhìn qua đã làm người ta yên tâm. Hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được Thiện Minh lại có con trai lớn như vậy.
Narciss gật gật đầu, nội tâm mạnh mẽ chậm rãi bình tĩnh xuống, hắn trầm giọng nói: "Đừng thua."
Thiện Minh lạnh lùng cười, đứng lên, hoạt động cánh tay một chút. Bác sĩ cho hắn sử dụng thuốc giảm đau gây tê, cánh tay quả thật không đau, hơn nữa có thể sử dụng. Chẳng qua biện pháp này cũng chỉ là tạm thời làm tê liệt thần kinh đau đớn, không có nghĩa là cánh tay không có việc gì. Dưới tình huống như vậy mà miễn cưỡng sử dụng sẽ gây thương tổn vô cùng lớn cho cánh tay, nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác.
Hắn xoay người nhảy lên lôi đài.
Đối thủ của hắn, được xưng là "Dã thú", bộ đội đặc chủng xuất ngũ, quán quân với thành tích 16 thắng 0 thua, cũng đi lên lôi đài.
Khi Thiện Minh thấy rõ mặt đối thủ, hắn ngây người, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới lại gặp người quen ở chỗ này. Người da trắng đứng trước mặt hắn, tóc đen mắt xanh, hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, cả người tản ra khí chất cương nghị đặc hữu của quân nhân, nhìn qua không có nửa điểm chật vật do bị thuốc kích thích khống chế. Năm năm trước, Thiện Minh từng có vài mối liên hệ với hắn ở nước Mĩ, hắn là thượng úy lục quân Williams House của quân đội Mĩ. Cũng giống như Thẩm Trường Trạch, hắn là một long huyết nhân!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn đánh nhiều trận đấu như vậy, chắc chắn là đã ở trong thời gian không ngắn, chẳng lẽ là về hưu rồi tới nơi này kiếm khoản thu nhập thêm? Chuyện này đối với một long huyết nhân trưởng thành mà nói, quả thật rất dễ dàng.
Trong đầu Thiện Minh toát ra liên tiếp những dấu chấm hỏi.
House cười với hắn, nhanh chóng nhẹ giọng nói một câu, "Đã lâu không gặp."
Âm thanh của House rất thấp, ngay cả trọng tài đang sải bước trên lôi đài cũng không nghe được. Khi hắn nói xong, trọng tài đã chạy đến giữa hai người, giả bộ vẻ mặt kích động lòng người, bắt đầu nhuộm đẫm bốn phía bằng thuyết minh về tình cảnh đoạt mệnh,"Dã thú" quyết chiến "Người đẹp"! Cảm xúc của người xem được châm ngòi đến cực hạn, tiếng hoan hô cao vút làm Thiện Minh lo lắng bọn họ sẽ gào sụp cả nóc nhà.
Sau khi thuyết minh xong, trọng tài nhanh chóng nhảy xuống lôi đài, để chiến trường tử vong lại cho hai người.
Thiện Minh hồ nghi nhìn hắn, hạ giọng hỏi: "Vì sao ông lại ở đây?"
House phun ra hai chữ ngắn gọn, "Nhiệm vụ, tôi so với anh càng hiếu kì hơn, vì sao anh lại ở chỗ này?"
Thiện Minh cảm thấy nói mình bị bắt đến đây thì có chút mất mặt, vì thế cũng lạnh lùng nói, "Nhiệm vụ."
House cười lắc đầu, sau đó bắt đầu hoạt động tứ chi, vẻ mặt nghiêm túc, "Đến đây đi, tôi sẽ không nương tay đâu."
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, chầm chậm tiến lên vài bước, bỗng lùi lại đá tới cổ House.
Trận đấu này hắn phải tận lực tránh sử dụng tay, nếu không cánh tay sẽ hỏng mất.
Một cú đá này cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều rất chuẩn xác, không có chỗ nào để bắt bẻ. Nếu là một đối thủ có thực lực ngang hắn thì sẽ lấy cánh tay chắn hoặc là ngồi xuống né tránh, nhưng House quả thật không tránh không né, vươn tay bắt lấy, một phát liền chế trụ mắt cá chân của hắn.
Thiện Minh đổ mồ hôi lạnh, hắn thậm chí không thấy rõ House vươn tay lúc nào. Người xem toàn trường ồ lên, tốc độ nhanh như vậy mà lại bị hắn dễ dàng bắt lấy, khả năng phản ứng nhanh đến thế nào chứ.
House lạnh lùng cười, vung cánh tay lên, ném cả người Thiện Minh lên không trung. Thiện Minh đụng vào rào thừng trên lôi đài, sau đó ngã nhào trên mặt đất.
Hắn còn không kịp đứng lên, bóng đen chợt loé lên trước mắt, một cú đá thật mạnh tung vào bụng hắn, trực tiếp đá hắn luồn qua khe hở của rào thừng bay khỏi lôi đài.
Thiện Minh ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, một cú đá này quá nặng, không biết có thể làm chảy máu dạ dày không nữa.
House ngồi xổm bên cạnh lôi đài, trên trán đến một giọt mồ hôi cũng chưa hề chảy, "Anh không phải đối thủ của tôi, đừng đứng lên, tôi không định giết anh."
Thiện Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong dạ dày như phiên giang đảo hải. Hắn nôn khan hồi lâu, không nôn ra cái gì, nhưng tuyệt đối không dễ chịu.
Người xem lớn tiếng hô "Người đẹp! Người đẹp!" Quần chúng phấn khích.
Thiện Minh lau mặt, trong lòng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.
Hắn không tin chênh lệch giữa mình và long huyết nhân lại lớn như vậy. Mẹ nó, thật dọa người, ngay lập tức đã bị ném xuống dưới? Thế này không được...... Hắn có bị thương thế nào, có kém cỏi như thế nào thì cũng không thể có chênh lệch lớn như vậy. Nếu là trạng thái long huyết nhân thì không nói, nhưng House đang ở hình thái con người, không thể có chênh lệch lớn như vậy, không thể!
Ý chí chiến đấu