Tất cả mọi người tập hợp ở phòng Houshar chờ xuất phát.
Thiện Minh thong thả đi đến, vừa vào liền nói thẳng vào vấn đề, "Chúng ta không thể đi nhiều người như vậy."
Houshar vừa mới hút một điếu thuốc, nhìn Thiện Minh vài giây, sau đó gật đầu, "Mày nói có lý."
Thiện Minh không muốn họ đi nhiều người như vậy, vì nếu mục tiêu của Đường Tịnh Chi là Thẩm Trường Trạch thì tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, nếu đã chuẩn bị tốt việc bắt long huyết nhân thì nhất định không phải là thứ bọn họ có thể ứng phó. Hắn tuyệt không thể để chiến hữu của hắn đi mạo hiểm, có thể đi ít bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao nhiều người chỉ sợ cũng là hy sinh vô ích.
Ý tưởng của Houshar lại là, nếu hắn là kẻ bắt cóc con tin, nhìn đến đối phương mang nhiều người đến như vậy thì nhất định sẽ có lòng cảnh giác, lỡ như bức đối phương nóng nảy thì phiền. Hơn nữa đối phương thậm chí không yêu cầu bọn họ chỉ đến một hai người, điều này hiển nhiên là vì đối phương tự tin vì năng lực phòng ngự của mình, bọn họ không thể mạo muội xuất động toàn đội, quá mức nguy hiểm.
Tuy rằng ý tưởng hai người không giống nhau nhưng đều đưa ra cùng một quyết định.
Al nghĩ một lúc, mở miệng nói: "Nhưng tôi cũng không đồng ý để bất cứ ai ở lại một mình, hẳn là chúng ta nên đến phụ cận, phái người đi thám thính tình huống, nếu có cơ hội đưa bọn họ ra được là tốt nhất, nếu không được......" Al liếc nhìn Đường Đinh Chi một cái, không nói gì thêm.
Nếu không được, chỉ có thể dựa theo ý của bọn bắt cóc, dùng Đường Đinh Chi đi đổi.
Nhưng trong lòng Thiện Minh rõ ràng, sự tình không hề đơn giản như vậy, chỉ là nhất thời hắn không thể thuyết phục những người này đừng nên đi, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng không chịu nổi việc mình trốn ở nơi an toàn.
Hầu hết mọi người đều đồng ý với Al, quyết định vẫn là cùng đi, sau đó tùy thời cơ làm việc.
Xe đi được ba giờ, Cosky bảo Thẩm Trường Trạch ra khỏi vị trí lái, cho y đi nghỉ ngơi.
Thiện Minh đang nằm ở phía sau ngủ, Thẩm Trường Trạch đi tới nằm bên cạnh hắn, căn bản không hề buồn ngủ.
Y hơi nghiêng người, dưới ánh sáng ảm đạm nhìn sườn mặt Thiện Minh, trong lòng dâng lên ấm áp vô hạn.
Thiện Minh đột nhiên mở mắt, làm Thẩm Trường Trạch hoảng sợ, y muốn xoay người đã không kịp, chỉ có thể bình tĩnh nhìn Thiện Minh.
Thiện Minh nhíu mày, nhỏ giọng nói, "Thay ca rồi còn không ngủ."
"Không ngủ được."
"Chó má, có thể ngủ thì mau ngủ đi."
"Trên xe không thoải mái."
"Vô nghĩa, mi cho là mi nhỏ lắm sao, tùy tiện một góc là thành giường được?" Thiện Minh điều chỉnh tư thế một chút, ngồi ngủ quả thật làm thắt lưng đau.
Thẩm Trường Trạch nhớ tới trước đây y đều ngủ trong lòng Thiện Minh, thời điểm đó kỳ thật y không muốn tiếp cận Thiện Minh, bởi vì Thiện Minh rất không có tình người, nhưng chính cái người khiến y vừa tức lại vừa sợ này đã cho y một cái ôm thật ấm áp mà vững chãi.
Y dựa sát vào Thiện Minh, gác đầu lên vai y, "Nếu không lớn lên thì tốt rồi, ba ôm con ngủ thì thoải mái hơn."
Thiện Minh chớp mắt, trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm xúc không hiểu, không cách nào hình dung, hắn lẩm bẩm: "Thật nhanh, đã mười năm rồi."
Mười năm, từ lúc hắn nhặt được Thẩm Trường Trạch lúc ấy năm tuổi ở khu rừng nguyên snh Myanmar, đã mười năm trôi qua rồi. Mười năm, Thẩm Trường Trạch như hắn mong muốn, trưởng thành một lính đánh thuê đủ tư cách, mà hắn cũng coi đứa nhỏ lúc trước mình cảm thấy là trói buộc này trở thành người thân thật sự của mình.
Có đôi khi ngẫm lại đều cảm thấy thời gian quá nhanh, hắn không nhịn được cảm thán: "Ta còn chưa chơi đủ với mi đâu, sao mi đã trưởng thành rồi?"
Bé con ngày xưa béo tròn mềm mại thật sự là chơi rất vui.
Trong lòng Thẩm Trường Trạch cảm thấy một trận chua xót. Thời gian qua thật quá nhanh, sự tình phát triển quá nhanh, theo chiếc xe này không ngừng đi tới là âm mưu và chân tướng càng ngày càng sát gần. Y không biết một chuyến này sẽ phát sinh cái gì, nhưng trong lòng y phi thường bất an, luôn cảm thấy trong bóng đêm có một bàn tay vô hình đang thao túng vận mệnh của bọn họ. Cảm giác bất lực này thật sự khiến người ta vô cùng khủng hoảng.
Y tin rằng Thiện Minh cũng cảm nhận được .
Thiện Minh là một người thần kinh thô, chưa bao giờ có loại cảm khái tinh tế như vậy, khi hắn thở dài vì thời gian qua quá nhanh, Thẩm Trường Trạch đã biết người cha luôn luôn dũng mãnh không biết sợ là gì của y đang lo lắng, đang sợ hãi.
Thẩm Trường Trạch xoay người ôm chặt lấy eo hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, "Ba, nếu con nói con có chút sợ hãi, ba có giận con không?"
Thiện Minh trầm mặc thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói, "Sẽ không, có ta ở đây."
Mũi Thẩm Trường Trạch chua xót, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra, "Ba, con yêu ba." Nói xong tim y liền dúm lại, không dám thở mạnh, cảm giác mình phạm vào đại tội nào đó, không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng, ngừng thở đợi Thiện Minh phản ứng.
Thiện Minh ngẩn người, buồn bực cười hai tiếng, "Mi cái thằng nhóc này......" Sau đó không nói gì nữa.
Đứa nhỏ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại ẩn ẩn vô cùng thất vọng. Y nhắm mắt lại, không khỏi khỏi nghĩ eo của ba hình như trở nên nhỏ hơn rồi.
Bọn họ lái xe suốt một ngày, cuối cùng bắt đầu tiếp cận nơi được đánh dấu tọa độ kia.
Chuyện làm bọn họ ngoài ý muốn là nơi này cũng không phải giống như trong tưởng tượng của bọn họ, không có nhà cửa xám xịt xây trên mặt cát, không treo cờ của phái độc lập, cũng không giống căn cứ của phái độc lập đóng quân ở Tây Sahara, một nửa chôn ở dưới đất. Nơi này gieo trồng từng mảng từng mảng cao su lớn, tất cả hai bên đường đều là cao su, nhìn lên không thấy mặt nhau. Có những hộ gia đình phân bố rải rác trong rừng cao su, nhìn qua giàu có hơn một chút so với thị trấn nhỏ bọn họ đi ngang qua khi đến đây.
Tọa độ ở trong đĩa CD đại khái ở phụ cận chỗ này, không thể không cẩn thận, bọn họ đang tự hỏi có nên đi tiếp như vậy không.
Mặt trời cũng sắp xuống núi, nơi này rất ít xe cộ, đi rất lâu trên đường quốc lộ cũng chỉ gặp ba chiếc xe tải, cho nên khi trước mắt xuất hiện một chiếc xe quân dụng việt dã, tất cả mọi người đều cảnh giác lên.
Khi chiếc xe việt dã kia đi đến đối