Hứa Hữu Nghiêm mở cửa lớn ra thì chỉ thấy một chàng trai trẻ với vẻ mặt lo lắng.
Quần áo rách nát, làn da khô khốc và có cơ thể yếu ớt.
Trạng thái này là trạng thái chung của tất cả mọi người nơi đây.
Bọn họ bị nhốt ở đây đã được vài tháng rồi, họ không thể cầm cự được thêm nữa.
Tất cả mọi người đều là người hầu của Hứa Hữu Nghiêm trong biệt thự ở thành phố.
Bây giờ họ đã bị nhốt ở nơi này cùng nhau nhưng vẫn coi ông ấy như Thiên Lôi, sai đâu thì đánh đó.
“Có chuyện gì? Quản sự Dương đâu rồi?” Hứa Hữu Nghiêm trầm giọng nói.
“Quản sự Dương bị thương rồi, còn nữa, người của Thiên Ngưu Tông cũng đã phát hiện ra chúng ta, không bao lâu nữa chúng sẽ đánh tới đây.
” Gã người hầu hoảng hốt nói.
Hứa Hữu Nghiêm cau mày, sau đó đi ra ngoài.
Khi thấy một người đàn ông trung niên đứng trong bóng tối, sắc mặt ông ấy hơi kinh ngạc.
Một số người vây quanh hắn ta cũng khá lo lắng.
Khi thấy lão gia tới đây, mấy người kia đứng dịch sang một bên.
“Thế nào rồi?” Hứa Hữu Nghiêm ngồi xuống và hỏi.
“Để lão gia lo lắng rồi, không sao đâu, thật ra tôi chỉ hơi khát nước với đói bụng thôi.
” Quản sự Dương lắc đầu, hắn ta nhắc nhở:“Mấy ngày nữa, người của Thiên Ngưu Tông sẽ tới đây, lão gia mau đi đi.
”Thiên Ngưu Tông cũng không phải là một môn phái lớn, mà chỉ là một vài người tụ tập lại và tự lập ra tông môn