Suy nghĩ một lúc, hắn có cảm giác như có ai đó đang giở trò với mình: “Có phải là Liễu Du không?”"Liễu Du là ai là ai?" Đối phương nghi hoặc.
“Không có.
” Hứa Gian cũng cho rằng không phải, lập tức lại gửi qua một câu:“Nếu ông đã biết tình huống vậy mà còn dám nói là cha tôi?”“Sao lại không dám?” Đối phương lại gửi tới một câu: “Cha là cha của con.
”“Không phải ông vừa nói cha tôi đã mất tích hơn mười năm trước sao.
” Hứa Gian tìm một quán cơm, gọi hai món ăn định tâm sự với người này.
Hắn cảm thầy người này chắc chắn là người hắn quen biết, phải xem thử đối phương rốt cuộc là có ý đồ gì.
Vay tiền?Ngoài việc vay tiền ra, mọi chuyện khác đều dễ nói chuyện.
“Chuyện này phải bắt đầu nói từ hơn mười năm trước, lúc đó cha cùng mẹ đến nhà bà ngoại con, trên đường đụng phải một vách đá, khi tỉnh táo lại khung cảnh xung quanh cũng đã thay đổi.
Khi đang định nhìn xung quanh thì có hai người từ trên trời bay xuống, cảm thấy rất thích thú với chiếc xe của chúng ta nên để lại hai cuốn sách với một ít chai chai lọ lọ rồi bỏ đi.
Mang theo xe đi cùng.
" Đối phương gửi tới mấy tin nhắn liền.
Hứa Gian đang ăn cơm, nhìn điện thoại vô cùng kinh ngạc: “Đừng nói là ông định nói với tôi là mấy người du hành thời gian nhé?”“Mặc kệ con có tin hay không, dù sao cha cũng tin, sau đó mang theo mẹ con đi trốn bắt đầu tu luyện bí tịch.
Trong 5 năm qua,