Tuyết Chi Thần – Chương 1.
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
" Báo Bắc Kinh ngày 28 tháng 1 đưa tin :
Phóng viên đã tìm hiểu được từ cục cứu nạn của dân chính bộ tin tức chính xác trong vòng 14 ngày bắt đầu từ ngày 10 tháng 1, cơn bão tuyết đã lan ra 14 tỉnh An Huy, Giang Tây, Hà Nam, Hồ Nam, Hồ Bắc, Nghiễm Tây, Trùng Khánh, lynzmix.wordpress.com Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam, Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Tân Cương khiến 7786,2 vạn người chịu thiên tai, 24 nạn nhân bị tử vong..."
" ....... Dân chính bộ trong vòng 7 ngày từ ngày 21 tháng 1 đến ngày 27 tháng 1 (ngày chứ không phải cả ngày cả đêm) đã khởi động 5 cuộc vận động cứu tế cấp 4 trên toàn quốc. Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của tổng cục hàng không dân dụng, bộ đường sắt, hiệp trợ đảng ủy, chính phủ đã nhanh chóng triển khai các công tác cứu nạn..."
".......Ngày 22 tháng 1, 17, 5 triệu nhân dân tệ để cứu trợ thiên tai. Ngày 25 tháng 1, dân chính bộ và tài chính bộ đã an bài 1400 vạn nhân dân tệ để cứu trợ khẩn cấp Hồ Bắc và Hồ Nam, giúp đỡ dân chúng gặp khó khăn do thiên tai..."
Trong nhà ga người đến người đi, một cậu bé không ngừng ấn nút chuyển đài radio trong máy MP3, nhưng vô luận là ấn như thế nào thì vẫn nghe cùng một cái âm thanh, cậu còn tưởng là mình đã làm hư rồi. lynzmix.wordpress.com Cái máy nghe nhạc này mới mua tháng trước, mặt trên là dòng chữ màu bạc "MADE IN CHINA" còn thật rõ ràng. Thẳng đến khi ngẩng đầu lên nhìn màn hình TV trong sân ga đang chiếu đồng dạng tin tức nó mới biết rằng mình hiểu lầm cái MP3. Xem ra trận bão tuyết này ở Trung Quốc thực nghiêm trọng (Bàng Bạch: phải lập tức giải thích cho sản phẩm trong nước ~>.<~)
Jim lần đầu tiên đến quốc gia này, thật không ngờ nghênh đón cậu là một đợt gió lạnh. Nếu không phải là mệnh lệnh của dì, cậu đã sớm đi Châu Âu ấm áp nghỉ phép rồi.
Nhớ tới ngày hôm qua người phụ nữ kia đột nhiên nói " lynzmix.wordpress.com Jim yêu quý, đứa cháu đáng yêu của dì, bây giờ cháu nên đến Trung Quốc tìm cha của cháu thôi."
"WHAT?" Trong từ điển cuộc sống của Jim từ trước đến nay không hề có từ "cha" này, nên ban đầu cậu còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng dì lại lập lại một lần nữa chứng thực tai cậu không hề có vấn đề gì.
"WHY?"
"Chẳng lẽ cháu vẫn giữ ý định kia sao? Mặc dù dì thấy như thế cũng thực đáng yêu."
"Cái kia . . . . . chỉ cần đi bệnh viện . . ."
"Không nên vô nghĩa nhiều như vậy, hiện tại phải đi ngay! NOW!"
Vì thế trong đêm đó có một đứa bé đã bị ném lên máy bay, bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ phất phất khăn cáo biệt. Lên máy bay xong, Jim mới nhớ tới gần đây dì có đặt một số quyển sách, hình như là "Tà Trần ", " Hoa Khai Không Kí Niên " lynzmix.wordpress.com với " Một Phụ Thân Ba Oa Oa" không biết chúng có quan hệ với việc này không đây? (Lynz: mọi người hẳn là biết mấy quyển sách này là gì rồi ha~ =)))))))
Xuống máy bay lại ngồi thêm 1 giờ trên ô tô mới tới trung tâm vận chuyển hành khách, lại bắt một chiếc xe ta xi mới đi được đến địa điểm cậu cần tới. Jim đoán hẳn còn mất nửa tiếng nữa, nhưng đáng tiếc cậu có vẻ đã đánh giá thấp mức độ "phồn vinh" của nơi đây.
Ra khỏi trạm vận chuyển, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho không nói lên lời. Người, đâu đâu cũng là người, y hệt như một đàn kiến vậy, che kín cả quảng trường. Một bên quảng trường là những quán nhỏ bên trong cũng ngồi đầy người.
Nếu Jim không nhớ lầm thì bên cạnh vận chuyển trạm hẳn là nhà ga. Những người này tụ tập đầy ở quảng trường trước nhà ga làm cái gì? Khi ở nước ngoài, chỉ trong dịp lễ hội cậu mới thấy có nhiều người như vậy. lynzmix.wordpress.com Nghe mấy người bên cạnh nói chuyện cậu mới biết nguyên lai sắp đến Tết rồi, mấy người tụ tập ở đây đều là đang chờ mua vé về quê. Nhưng bởi vì bão tuyết, đường sắt bị gián đoạn nên cơ hội mua được vé là rất nhỏ.
Thời tiết lạnh như vậy hơn nữa trời còn mưa mà không ít người còn dẫn theo người già và trẻ nhỏ. Jim thật sự không thể hiểu nổi vì cái gì cứ phải vất vả về nhà như vậy? Nhìn những khuôn mặt hiện lên lo âu và chờ đợi, Jim lại càng cảm thấy khó hiểu. Bất quá đây cũng không phải việc mà cậu có thể quản , cứ hoàn thành mục đích của