Chương 14
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Phản ứng của Thiên Hữu chính là : không có phản ứng , bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột , đầu óc trong lúc nhất thời không thể xử lý bất kỳ số liệu nào , trực tiếp hóa đá .
Môi miệng giao triền, Ngao Quang tùy ý ngậm lấy cái lưỡi của bé con, liếm lên từng ngóc ngách nhỏ trong khoang miệng của cậu.
"Ưm ưm . . ." lynzmix.wordpress.com Thiên Hữu chỉ có thể phát ra những thanh âm mơ hồ không rõ, khoái cảm từ khoang miệng truyền tới khiến hai chân như nhũn ra, gần như không thể đứng vững , đôi tay bé nhỏ gắt gao túm chặt y phục của phụ thân.
Ngay tại trước lúc Thiên Hữu nghĩ rằng mình sẽ ngạt thở ngất đi thì Ngao Quang rốt cuộc buông cậu ra. Đôi chân mất lực, thân thể hoàn toàn dựa vào trong lòng phụ thân.
Ngao Quang liếm liếm nước miếng còn lưu lại nơi khóe miệng của cậu, " Cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Hữu thực ngọt nha , phụ thân đã hoàn toàn khôi phục tinh thần rồi. " ( Shoorin Yumi : * lật bàn * khinh bỉ anh lần 2 ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴)
Hài tử từ trạng thái mơ màng dần dần phục hồi lại tinh thần, cả khuôn mặt đỏ rực tựa như trứng tôm, lớn tiếng kêu lên sợ hãi, che miệng cuống cuồng chạy đi.
" Này . . . . Hữu Nhi . . . . ." Ngao Quang bị phản ứng của cậu làm cho giật mình, hoàn toàn không nghĩ đến cậu sẽ thẹn thùng tới mức đó. lynzmix.wordpress.com Đương nhiên, sắc tình trong hành động vừa rồi đã hoàn toàn vượt quá phạm vi thừa nhận của một đứa bé , nhưng tên đầu sỏ gây tội nào đó lại hoàn toàn không có chút dấu hiệu hối lỗi nào.
Bất tri bất giác , tuyết đã rơi xuống , gió cũng càng ngày càng mạnh nhưng kì quái là Thiên Hữu lại không hề cảm thấy lạnh . Trong thân thể tựa như có một dòng nước ấm đang không ngừng lưu động.
Thiên Hữu ngừng lại " Phụ thân . . . . " quay đầu lại nhưng không thấy thân ảnh của Ngao Quang đâu cả. Nơi này vốn là phụ cận quốc lộ nên địa thế khá bằng phẳng, chỉ cần nhắc mắt là có thể nhìn thấy rất xa. Thiên Hữu nhớ bản thân cũng không có chạy xa tới vậy nha, trong lòng bắt đầu dâng lên từng trận khủng hoảng.
Trời đất tối tăm u ám , một mảnh mờ mịt trước mắt , trong tiếng gió mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở. lynzmix.wordpress.com Con đường phủ đầy tuyết bên cạnh đại lộ có một người phụ nữ mặc quần áo trắng xóa đang ngồi đưa lưng về phía cậu. Từ đôi vai đang không ngừng run rẩy của cô có thể nhận ra cô đang khóc.
Là lữ khách bị xe bỏ lại sao ? Thiên Hữu nghĩ, chắc cô ấy cần giúp đỡ đi ?
"Cô có sao không ?" Thiên Hữu đi qua, chạm lên vai cô.
Nữ tử khóc lóc nói, "Ta . . . . con ta . . . .