Chương 17
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
— ta nghe được —
Cuồng phong đột nhiên thay đổi phương hướng, như gió lốc vây quanh Thiên Hữu, xoay tròn rồi dần mở rộng ra ngoài . lynzmix.wordpress.com Trung tâm của cơn lốc dần dần khuếch đại. Bầu trời bụi vân (mây) như thủy triều bắt đầu khởi động, tiếng sấm mơ hồ, vô số điện quang xẹt qua. Lam Long xuyên qua giữa những tầng mây, giáng hạ địa giới.
Rồng xoay xung quanh hài tử, phảng phất như dùng thân thể khổng lồ của mình bao bọc lấy Thiên Hữu. Đầu rồng cúi thấp xuống, một thân ảnh cao lớn từ trên nhảy xuống trông tựa như thiên thần hạ phàm, cũng chính là người mà cậu kêu gọi.
"Phụ thân !" Nhào vào vòng tay của phụ thân, Thiên Hữu cảm thấy toàn thân vô lực nhưng hiện tại vẫn có người cần cứu.
"Phụ thân ! Mau cứu bọn họ, dì kia sắp sinh em bé rồi, cần nhanh chóng đưa vào bệnh viện . . ."
Nhìn trên khuôn mặt của hài tử toàn là nước mắt kết băng, tay chân cũng bị bao phủ bởi một màn sương bạc, làn môi vốn hồng nhuận mềm mại cũng đông lạnh phát tím, đôi tay nhỏ gắt gao nắm lấy chính mình, Ngao Quang cảm thấy tim như bị đao cắt.
". . . . Yên tâm, phụ thân hứa với con . . . Chỉ cần là nguyện vọng của Hữu Nhi , phụ thân sẽ vì con thực hiện . . . vô luận là gì đi nữa . . ."
Nghe đến lời hứa của phụ thân, Thiên Hữu nhẹ nhàng thở phào một hơi. lynzmix.wordpress.com Không biết vì sao cậu tin tưởng vô luận là cái gì, chỉ cần phụ thân nguyện ý đi làm thì nhất định có thể làm được. Có lẽ trong mắt tất cả trẻ con, phụ thân chính là vạn năng. Được ấm áp bao phủ, Thiên Hữu dần dần an tâm lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Ngao Quang ôm bé con đứng lên, lửa giận tựa như thủy triều trào ra cơ hồ bao phủ hoàn toàn lý trí của hắn. Đã rất lâu không có phẫn nộ như vậy, không có điều gì lại có thể khiến tâm linh của hắn xúc động như lúc này.
"Đừng cản trở ta !" Tuyết nữ ở phía trước mặt lại vươn đôi tay ra, cuồng phong, bão tuyết càng thêm mãnh liệt nghênh diện đánh tới. lynzmix.wordpress.com Mặt đất dưới chân cô đã kết thành băng , hơn nữa còn nhanh chóng khuếch tán bốn phương, hướng thẳng về phái Ngao Quang.
Nhưng dù là gió rét bạo tuyết hay là phiến băng cũng không phạm đến gần long tộc điện hạ. Bốn phía xung quanh hắn tựa như dựng lên một bức tường vô hình, đem những thứ kia hoàn toàn ngăn chặn ở