Chương 21
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Ngao Quang cười dùng khăn bông bao lấy cậu sau đó nhấc bổng lên. lynzmix.wordpress.com Tiến vào căn phòng bên cạnh dục trì. Sàn nhà làm bằng gỗ, đèn giấy kiểu cổ xưa, trên giá gỗ đặt sẵn khăn tắm và quần áo. Ngao Quang đặt bé con ngồi xuống, từ trên giá lấy xuống một bộ quần áo.
"Đây là y phục của con, mặc vào đi." Nói xong cũng tự lấy một bộ y phục trên giá bắt đầu mặc.
Vừa rồi ở trong dục trì còn không thấy được rõ ràng , nhưng ở dưới ánh đèn nhu hòa hiện tại hiện rõ thân thể cường tráng của nam tử, từng bắp thịt sung mãn cường kiện nhưng không thô thiển , so với pho tượng David càng thêm hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Vừa cao vừa cường tráng, lúc nào cậu mới có thể giống như thế chứ ? Thiên Hữu không khỏi nghĩ như vậy.
Ngao Quang mặc xong quần áo thấy nhóc con vẫn nhìn chằm chằm mình, mà y phục bên cạnh vẫn chưa hề động. lynzmix.wordpress.com Mang nụ cười tà ngồi xổm xuống bên cạnh bé " Thân thể của ta khiến con mê muội vậy sao? Con muốn có nó sao? " Dùng mu bàn tay bao phủ gò má của bé, nói ra ngôn ngữ sắc dụ trêu đùa. ( Bàng Bạch : đây tuyệt đối là dạy hư con trẻ nè ="=!! )
Ai ngờ bé con lại thật trịnh trọng gật đầu "Dạ! Con cũng muốn lớn lên thành một nam tử hán giống phụ thân vậy đó."
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của bé con, Ngao Quang cười nhẹ cầm lấy khăn tắm lau khô thân thể cậu: "Mau mặc quần áo vào đi . Không phải nói là đói bụng sao ? Ta bảo Lam đi chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon cho con rồi."
Bộ y phục mềm mại nhẹ nhàng, vừa sáng vừa trơn căn bản là hoàn toàn khác với loại y phục Thiên Hữu bình thường hay mặc, cho nên cậu sẽ không mặc thứ này. lynzmix.wordpress.com Dưới sự giúp đỡ của phụ thân mới thuận lợi mặc xong.
Mặc xong bộ đồ lót được làm từ tơ lụa thượng hạng, khoác lên bạch sắc trường sam dài đến gối, nơi vạt áo ẩn ẩn có đồ án tử đằng ( họa tiết dây leo ) nơi tay áo dùng tơ vàng thêu thành hai con bướm đang cùng nhau vui đùa. Trên người còn mặc một áo khoác màu đen ngắn, cổ áo thêu hình mấy con bướm.
Ngao Quang lại đưa qua một cái hộp phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vòng, bên trong chứa đầy đồ trang sức rực rỡ. lynzmix.wordpress.com Bởi vì tóc của Thiên Hữu quá ngắn cho nên cũng không thể dùng trâm gài tóc được. Ngao Quang trong cả đống đồ lựa lấy một cái kẹp bươm bướm màu tím kẹp lên mép tóc bên phải của Thiên Hữu. Đuôi bướm là hai sợi dây nhỏ màu đen xuyến một khỏa chuông nhỏ, buông xuống bên tóc mai của cậu. Mỗi khi cậu cử động nó sẽ vang lên những tiếng đinh đinh đang rất đáng yêu .
"Phụ thân, cái này . . . có thể không đeo được không? Giống con gái quá đi."
"Không được nha, cái này là trang phục truyền thống của Trung Quốc đó. Ở Trung Quốc, không phải nam cũng dùng cây trâm cài tóc sao? " Ngao Quang không để ý tới kháng nghị yếu ớt của bé con, ôm cậu rời khỏi phòng. ( Bàng Bạch : tuyệt đối là nhầm lẫn , làm gì có kiểu truyền thống này hả ?! Đây là sở thích của đại thúc biến thái thì có ="=)
Đi qua hành lang quanh co khúc chiết, bầu trời đầy sao, trong không trung phiêu đãng mùi hương hoa cỏ, thỉnh thoảng có lá cây xoay xoay theo gió yên lặng rơi xuống mặt đất. lynzmix.wordpress.com Xa xa có tiếng chén ngọc chạm vào nhau, tiếng đàn sáo réo rắt vang lên rung động lòng người. Bên mái nhà cong cong treo những chiếc đèn lồng giấy theo gió nhẹ nhàng lay động. Phòng ốc nơi xa mỗi một cánh cửa sổ đều phát ra ánh sáng, ngọc lưu ly trang trí vách tường muôn màu muôn vẻ, như mộng như ảo.
Ngao Quang vung tay lên, năm luồng sáng hiện lên đem chung quanh bọn họ chiếu sáng rõ ràng. Tùy theo cước bộ của Ngao Quang, năm luồng sáng không ngừng biến hóa góc độ, chiếu rõ đường đi.
Suốt dọc đường, Thiên Hữu cảm thấy rất ngại ngùng. Bởi vì là người phương Đông, cho nên nhìn qua có vẻ nhỏ nhưng cậu dù sao cũng đã 12 tuổi rồi, đã tốt nghiệp tiểu học rồi nha, vậy mà còn để phụ thân ôm như ôm một đứa trẻ như vậy. lynzmix.wordpress.com Cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói: " Phụ thân, con có thể tự đi được."
"Không thích phụ thân ẵm con sao ?"
"Không phải, nhưng