Chương 9.
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Trên đường lớn, những quầy hàng nằm san sát nhau, tập hợp kì trân dị bảo ở khắp nơi. Đám mây tím trên trời, long châu nơi đáy biển, thủy tinh của tinh linh, đồ thủ công mĩ nghệ của người lùn, cái gì cần có đều có. Các cửa hiệu tràn đầy chữ Hán khiến cả ngã tư đường rộng lớn nhìn qua có chút eo hẹp. Người đi đường tấp nập, cẩn thận quan sát có thể nhận ra đại bộ phận đều không phải nhân loại. lynzmix.wordpress.com Lộc Yêu thì trên đầu có cặp sừng, Tộc Tam Nhãn trên trán có thêm một con mắt , Hồ Ly tinh thì xinh đẹp yêu mị, Tinh Linh tộc thì có lỗ tai dài nhọn, đám nhóc có lỗ tai xù đi guốc gỗ nện lộp cộp trên con đường đá.
Thiên Hữu cảm thấy mình như đang tham gia diễu hành ở một lễ hội cosplay.
Ở một sạp hàng ven đường, trên bếp lửa có một trục lăn dầy bằng sắt, chủ quầy một bên rung ống tre một bên kêu "Pháo cốc, pháo cốc, năm mới vạn phúc, pháo vang pháo vang, hoàng kim vạn lượng" chủ quầy gỡ trục lăn xuống, dùng túi nilon che lại miệng ống, dùng côn sắt nhỏ gõ ống tre.
Thiên Hữu cảm thấy thú vị liền đi qua nhìn kĩ. Ai biết một tiếng "Oành" thật lớn vang lên, dọa cậu nhảy dựng lên.
"Phụ thân, đó là cái gì vậy ?"lynzmix.wordpress.com
"Là pháo cốc. Con chưa nếm qua sao ?" Ngao Quang cảm thấy phản ứng bị dọa nhảy dựng lên của hài tử vô cùng đáng yêu, liền hướng chủ quầy mua một pháo cốc rồi đặt vào trong tay hài tử.
Thiên Hữu cầm lên ăn thử, vừa ngọt vừa giòn, tựa như bỏng ngô cậu thường ăn ở rạp chiếu phim, nhưng cậu chưa từng thấy qua cách chế biến như thế này.
Đúng lúc này trong tay lại có thêm một bọc giấy, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của tam ca "Bánh gà chết, ăn rất ngon (Tác giả: ngươi đang quảng cáo cho sản phẩm địa phủ hả? -_-!!)
Thiên Hữu mở bọc giấy ra liền nhìn thấy một cái bánh vàng óng, đầy mỡ. Khi ăn vào lại giòn tan trong miệng, hòa tan với nước miếng, trong vị ngọt mang theo chút vị mặn, béo mà không ngấy.
Tục ngữ có câu: Ăn ở Quảng Châu. lynzmix.wordpress.com Thời cổ đại, các tiểu thư nhà quan lại cũng không ghét những món ăn nhẹ thế này nên đã chế ra nhiều loại điểm tâm mỹ vị. Những món ăn này qua mấy trăm năm sàng lọc và thay đổi, để rồi lưu truyền đến nay đã thành một đặc sản mang phong vị đặc sắc. Thiên Hữu một đường đi dạo, miệng vẫn luôn ăn không ngừng.
Trên đường lớn đột nhiên có người đánh chiêng trống hô lớn "Lôi đài luận võ đây! Lôi đài luận võ đây !"
Rất nhiều người đi đường đều hướng về phía thanh âm dũng mãnh lao tới. Thiên Hữu cũng cùng dòng người đi qua. Chỉ thấy ở một góc đường dựng mấy căn cọc gỗ thẳng đứng. Một thiếu niên tóc ngắn mặc một bộ y phục ngắn tay, đôi chân dẫm lên hai căn cọc gỗ, tay áo ngắn để lộ ra cánh tay với những bắp thịt rắn chắc, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, cả người tựa như thiết cốt (thép)lynzmix.wordpress.com
Thiếu niên vươn tay trái, tay phải nắm thành quyền, bày ra tư thế chuẩn bị. Mà đối thủ của hắn lại là một con gấu trúc có màu lông đen trắng. Chỉ thấy con gấu trúc kia hai chân trước mở rộng, hai chân sau lại đứng vững trên cọc gỗ. * ( Tác giả: Đây không phải gấu trúc Po và cha nó đâu nhe, mọi người đừng hiểu lầm nhá )
Thiên Hữu dưới dự đầu độc của dì đã xem rất nhiều phim võ hiệp nên cậu ngay lập tức bị hấp dẫn. Hơn nữa tạo hình của gấu trúc thật