Ngược lại, Dương Tiêu ở rất xa và không tham gia trận chiến lại ra tay cứu cô một bàn thua trông thấy, đây mới thật sự gọi là bảo vệ.
Nghĩ vậy, cô ấy không nhịn được liếc mắt nhìn thoáng qua Dương Tiêu đang đứng cạnh bên chiếc xe thể thao đằng xa.
Mà Viên Thành nghe được mấy lời kích đổ thêm dầu vào lửa tác thành hai người bọn họ, anh ta lập tức nhìn về phía Lâm Minh Tâm bằng ánh mắt chờ mong, như những người phụ nữ bình thường khác, dưới bầu không khí này chắc chắn ai cũng sẽ cảm động.
Nhưng thật không ngờ, Lâm Minh Tâm chẳng những chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, ngược lại, cô ấy lại nhìn về phía người đàn ông ở đằng xa kia?
Trong tích tắc, sắc mặt Viên Thành lập tức trầm xuống, nhịn không được mở miệng nói: “Mọi người, đừng làm tôi nở mũi nữa, tôi là đàn ông, nên cần phải ra trận, tôi nghĩ đây là định nghĩa cơ bản nhất.
”
“Nhưng mà, ở đây lại có một người đàn ông là ngoại lệ, trong suốt cả quá trình anh ta chỉ tránh một bên.
”
Lời vừa dứt ra khỏi miệng anh ta, không ít người quay đầu nhìn lại, tất cả đều tập trung ánh mắt về phía Dương Tiêu.
“Đúng vậy, người đó, nãy giờ vẫn luôn đứng ở bên kia.
”
“Anh ta là ai vậy?”
“Hình như là người bạn mà Minh Tâm gọi tới, chậc chậc, còn không dám vào cuộc, không biết có phải là đàn ông không nữa?”
“Một người đàn ông cao to mà lại trốn phía sau, đúng là vô dụng, còn dám nói là bạn của Minh Tâm? So với anh Viên, anh ta kém xa.
”
Nghe mọi người đem anh ta ra so sánh với Dương Tiêu, thi nhau hạ thấp Dương Tiêu, còn anh ta thì hết lời khen, lập tức, Viên Thành cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hàng lông mày đẹp của Lương Nhã Trân khẽ nhíu lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác chán ghét con người này, bây giờ cô mới hiểu tại sao bạn thân mình lại nói không thích người này.
Mà Lâm Minh Tâm cũng không chịu nổi nữa, thời điểm cô ấy đang định mở miệng bênh vực Dương Tiêu, thì đột nhiên một tiếng kít vang lên, một chiếc xe hơi cao cấp màu đen lao vào bãi đất trống với tốc độ cực nhanh, dừng trước mặt cả đám người các cô.
Sao lại thế này?
Đây là có người nào đến muộn sao?
Cửa xe hơi từ tử mở ra, một người đàn ông cỡ tuổi trung niên để râu chậm rãi bước từ trên xe xuống.
“Ông ta là ai vậy?”
“Các người quen ông ta sao?”
Lời vừa dứt khỏi miệng, tất cả mọi người lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không quen biết.
“Nếu mọi người đều không quen biết, vậy thì chắc chắn là người bên phe đối diện lạc sang.
”
Viên Thành nhếch miệng cười, anh ta đang cực kỳ đắc ý, giống như đại ca chỉ huy đàn em, gương mẫu dẫn đầu tàu: “Bây giờ mới mò mặt đến, ngủ quên à?”
Lời vừa dứt khỏi miệng, một trận