“Lần đấu giá lớn tiếp theo nhất định phải khiến cho cái thằng gọi là Dương Tiêu kia mất hết thể diện! Từ nay về sau, toàn bộ đàn ông tại Giang Thành này đều sẽ nhớ rõ tên của thằng đó, tất nhiên là với danh tiếng đã bị bôi nhọ.”
Nghĩ đến những chuyện xảy ra sắp tới, Giang Nhất Phàm không còn tức giận như trước, ngược lại trên gương mặt anh ta xuất hiện nụ cười thỏa mãn.
Trương Văn Phú nghe thấy vậy hơi ngạc nhiên: “Thật hay giả? Lợi hại vậy sao?”
“Ha ha, dù sao thì cuộc đấu giá ngày hôm nay cũng do chính cậu Lục mở ra mà.
Ông cảm thấy với năng lực của cậu Lục, trên đất Giang Thành này còn chuyện gì mà anh ta không làm được sao?”
“Cậu Lục… Chẳng lẽ anh ta chính là Lục Hoàng Vỹ của nhà họ Lục, được mệnh danh là gia tộc đệ nhất tại Giang Thành này?”
Trương Văn Phú cảm thấy hoảng sợ, sau khi ông ta nhìn thấy Giang Nhất Phàm gật đầu xác nhận, ông ta không kiềm được hít một hơi thật sâu!
Nhà họ Lục có địa vị như thế nào? Đây chính là gia tộc được xếp vào hàng các đại gia tộc đứng đầu Giang Thành, trên toàn bộ tỉnh Hồ này chỉ đứng sau gia tộc nhà họ Trịnh mà thôi!
Ngay cả Lâm Minh Tâm nhà họ Lâm cũng phải nể mặt cúi đầu trước nhà họ Lục.
Càng không cần phải nói đến nhà họ Giang, nhà họ Lương, nhà họ Trần và những gia tộc tương tự, ở trước mặt nhà họ Lục bọn họ chỉ có thể cúi đầu, không hề có cơ hội để so sánh!
“Người phụ nữ đi cùng với đứa bé lúc nãy, anh biết bọn họ sao?”
Trương Văn Phú hồi tưởng lại một chút: “Theo lời của cậu hình như là thiên kim nhà họ Lương, nhưng mà tôi lại không biết cô ta, chẳng qua dáng người cô ta thật sự rất đẹp nha.”
Giang Nhất Phàm nở nụ cười nhạt.
“Chuyện thiếu gia nhà họ Trần hôm qua bị tống vào tù, chắc ông cũng đã nghe nói qua rồi chứ.
Người phụ nữ này chính là vợ của thiếu gia nhà họ Trần đó.”
Dường như Trương Văn Phú đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên ông ta nói: “Tôi nhớ ra chuyện này rồi, chính là ngày hôm đó.
Người đó là thiếu gia liệt đúng không!”
“Chính là anh ta.”
Giang Nhất Phàm gật đầu cười khẽ, anh ta kể chi tiết hơn.
“Lương Nhã Trân, thiên kim nhà họ Lương được toàn Giang Thành công nhận là tuyệt sắc mỹ nhân.
Năm ấy, khi hôn nhân của Lương Nhã Trân và Trần Khải Hoàng được công bố, ngay trong đêm hôm đó không biết đã có bao nhiêu đàn ông tại Giang Thành mất ngủ vì ghen tị.
Chỉ là, một mặt là vì ván đã đóng thuyền, mặt khác cũng e ngại thế lực nhà họ Trần, cho nên nhiều người cũng chấp nhận chuyện đó.
Nhưng ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông, hiện tại Trần Khải Hoàng đã bị liệt, thậm chí nhà họ Trần năm xưa hùng mạnh nay cũng đã dần xuống dốc.
Quan trọng hơn hết, ai cũng biết Trần Khải Hoàng là một tên liệt, nói cách khác Lương Nhã Trân vẫn còn trinh trắng.
Vậy nên điều này lại lần nữa khơi dậy nhiệt huyết của vô số đàn ông muốn theo đuổi Lương Nhã Trân.”
Nghe đến đây, Trương Văn Phú hỏi: “Nói như vậy, chẳng lẽ cậu Lục cũng là một thành viên trong số đó?”
Giang Nhất Phàm lắc đầu, khẽ cười: “Anh đánh giá thấp cậu Lục quá rồi.
Tôi hiểu rất rõ cậu Lục, anh ta thích xem phụ nữ thành một món đồ chơi, thích khoe khoang bản thân mình đã chà đạp qua bao nhiêu người phụ nữ.”
“Ý của cậu là, người phụ nữ cực phẩm khiến biết bao đàn ông Giang Thành chạy theo sau như vịt này không có bất cứ ý nghĩa nào trong mắt anh ta?”
“Không hẳn, chỉ là anh ta với những kẻ theo đuổi khác không giống nhau, cách chơi của anh ta ‘cao cấp’ hơn rất nhiều! Anh ta định sau khi chơi đùa chán người phụ nữ tuyệt vời này, chơi đến khi cô ta tàn phế, sẽ thẳng tay vứt bỏ! Anh ta muốn tuyên bố với tất cả đàn ông tại Giang Thành này, nữ thần mà các người ngày đêm mong nhớ, đối với cậu Lục anh ta cũng chỉ là một thứ đồ, khi chơi chán liền vứt bỏ.
Anh ta muốn dùng những lời nói đó để thỏa mãn cảm giác hư vinh to lớn kia của anh ta!”
Sau khi nghe xong, Trương Văn Phú cảm thấy tam quan của mình lại lần nữa bị thay đổi.
“Đù má, những đại thiếu gia có tiền thật biết cách chơi…”
Giang Nhất Phàm khinh bỉ ông ta: “Nói như ông giống những kẻ không có tiền vậy.”
Trương Văn Phú lau lau mũi: “Với một chút tài sản này của tôi, so với những gia tộc hào môn các cậu chính là quỷ nghèo đó.
Cho nên hôm nay cậu Lục định tóm gọn cô ta sao?”
Giang Nhất Phàm gật đầu: “Anh ta nói với tôi, công ty của cô ta gặp chút vấn đề, nên cô ta muốn đến tìm anh ta để bàn chuyện hợp tác.
Chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, anh ta sẽ dẫn người phụ nữ đó đến phòng riêng để nói chuyện làm ăn.
Tất nhiên ngoài mặt là bàn chuyện công việc, nhưng thực tế, ông hiểu mà.
Nếu như cô ta chịu ngoan ngoãn đi theo thì mọi chuyện sẽ tốt, chuyện hợp tác có thể bàn tiếp.
Nhưng nếu cô ta dám phản kháng, ha ha, tôi đã quên mất chuyện xảy ra với người phụ nữ cuối cùng chống lại cậu Lục rồi.”
Trương Văn Phú nghe vậy vừa hồi hộp vừa kích động: “Đến khi chuyện đó xảy ra, gần như đã tuyên bố với khắp Giang Thành, Dương Tiêu bị cắm sừng rồi!”
“Quả thật, như thế thì đàn ông trên khắp Giang Thành sẽ mãi nhỡ kỹ cái tên Dương Tiêu này, ha ha ha.”
Giang Nhất Phàm nhếch miệng cười: “Thật ra hai người bọn họ vẫn chưa phải quan hệ vợ chồng, nhưng cũng không khác biệt mấy.
Dựa vào những thông tin mà nhà họ Lương để lộ ra bên ngoài, kẻ vô dụng kia dựa vào việc bản thân là cha ruột đứa bé nên có ý định ỷ vào nhà họ Lương mà không chịu rời đi.
Nói tóm lại, lần này cậu Lục ra tay chắc chắn sẽ khiến cho Lương Nhã Trân sập bẫy.
Mà tên kia sẽ mất hết thể diện, từ nay về sau sẽ phải đội nón xanh trên đầu để gặp mọi người cả đời.
Đến lúc đó, có cậu Lục làm chỗ dựa, hai chúng ta cứ cẩn thận mà tính nợ cho tên đó.”
Nói đến đây, Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú nhìn nhau, trên gương mặt đối phương đều xuất hiện nụ cười chiến thắng.
…
Cuộc đấu giá đang diễn ra sôi nổi, Dương Tiêu nói với Hinh Nhi, chỉ cần cô bé cảm thấy thích, thì cứ việc nhấc tay báo giá tiền.
Nhưng liên tiếp tám món được đấu giá, cô nhóc này cũng không thấy được món mình thích.
Mãi cho đến món đồ thứ chín, một hộp nhạc được thiết kế xinh đẹp tinh xảo, khi mở ra sẽ vang lên giai điệu du dương.
Hơn nữa hộp nhạc cũng đã có chút xưa cũ, giá khởi điểm là hai mươi vạn.
“Cha ơi, con thích cái này!”
Dương Tiêu cười bảo: “Vậy thì nhớ giơ tay nha.”
Người chủ trì nhanh chóng nhìn thấy bàn tay nhỏ trắng nõn của Hinh Nhi giơ lên.
“Bạn nhỏ này ra giá hai mươi vạn, còn có ai muốn…”
Người chủ trì còn chưa nói dứt câu, một vị phu nhân ăn vận trẻ trung nhấc tay: “Một trăm vạn!”
Mọi người xôn xao!
Trong nháy mắt phu nhân đã nhận ra Dương Tiêu chính là tên bị ngăn lại trước cổng lúc nãy.
Bà ta mỉm cười đắc ý, trong lòng thầm nhủ một kẻ lái xe Honda vậy mà cũng không biết ngại khi giành đồ chơi với con của bà sao?
Cậu không có tư cách đó!
Đám người xung quanh thầm so sánh hai người