Lương Nhã Trân không nói gì, thật ra không phải vì oan ức như Đinh Vũ Bạc nghĩ.
Mà cô đang nghĩ, tại sao Dương Tiêu lại ra ngoài ship đồ ăn?
Tại sao anh còn muốn làm thêm nữa, chê mình trả lương thấp sao, hay là công việc nhàn nhã quá?
“Này, ngây người ra thế, yên tâm đi, em không phải sợ nữa, có anh ở đây, từ nay anh ta sẽ không dám quấy rầy em nữa.
”
Đinh Vũ Bạc thề thốt bảo đảm với cô.
Lương Nhã Trân hoàn hồn, dở khóc dở cười gật đầu.
Đinh Vũ Bạc lại nói: “Em biết vì sao anh chọn ngày hôm nay để tới tìm em không?”
Lương Nhã Trân lắc đầu.
“Đồ ngốc, ngày mai là sinh nhật em, em quên rồi à?”
Lời vừa nói ra, Lương Nhã Trân mới nhớ ra ngày mai đúng là sinh nhật mình.
Năm nào sinh nhật của cô cũng gần với sinh nhật của bà nội nên quên mất.
Đinh Vũ Bạc nở nụ cười vô cùng tự luyến: “Anh đã chuẩn bị cho em một món quà.
”
“Ngày mai cuối tuần em không phải đi làm, anh sẽ đích thân đến nhà chúc mừng em, chờ đi nhé! Vậy không làm phiền em nữa, mai gặp.
”
“Này!” Lương Nhã Trân còn muốn nói tiếp, vậy mà tên Đinh Vũ Bạc này đã đạp ga đi mất.
Lương Nhã Trân hơi nhăn mày, tên này sao nói đến là đến hả.
Cô vốn còn định bảo anh ta ngày mai đừng tới, cô không muốn nhìn thấy cái tên tự cho mình là tốt đẹp đó một chút nào.
…
Dương Tiêu trả xe xong cầm quà cho bà quay về công ty.
Chiều tối, Dương Tiêu đến nhà trẻ đón Hinh Nhi trước, sau đó lái Maserati đi đón Lương Nhã Trân.
Anh có ảo giác bản thân thực sự trở thành một người cha toàn thời gian rồi.
Nhìn Lương Nhã Trân lên xe, Hinh Nhi vô cùng vui sướng.
Mấy ngày nay, Dương Tiêu đều đón cô bé tan học, sau đó một nhà ba người cùng nhau về nhà, cô bé có vẻ rất thích như thế này.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô bé, Dương Tiêu cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Lương Nhã Trân cũng cười nhẹ, xinh đẹp tuyệt vời.
Thậm chí, khung cảnh này khiến cô tìm lại được cảm giác ấm áp đã lâu không có của gia đình.
Nhưng mà, lúc ở trên xe cô liếc trộm Dương Tiêu rất nhiều lần.
Cô muốn hỏi Dương Tiêu vì sao lén ra ngoài làm thêm nhưng lại không biết mở lời ra sao.
“Muốn nói gì cứ nói thẳng.
”
Kết quả Dương Tiêu nói thẳng.
Mặt Lương Nhã Trân hơi đỏ, vậy mà lại bị phát hiện rồi.
Nhưng cô cảm thấy chuyện này là việc riêng của cá nhân Dương Tiêu, hai người cũng chưa phát triển đến mức cái gì cũng có thể hỏi.
Thế là cô hỏi: “Cái túi đó là gì?”
Dương Tiêu nhìn một cái, nói: “Quà sinh nhật của bà nội.
”
“Ồ, cha bảo anh chuẩn bị sao?”
Dương Tiêu gật đầu, không nói gì.
Nghe tới ba chữ “quà sinh nhật”, không biết vì sao, Lương Nhã Trân có một chút thất vọng.
Đến sinh nhật bà nội Dương Tiêu cũng chuẩn bị quà, lại không chuẩn bị quà cho mình…
Nhưng có lẽ anh ấy không nhớ sinh nhật mình là hôm nào nhỉ, nghĩ linh tinh cái gì thế Lương Nhã Trân…
Hiếm khi có cuối tuần, về đến nhà Lương Nhã Trân đích thân xuống bếp.
Không thể không nói, dù Dương Tiêu đã nếm qua tay nghề của nhiều đầu bếp giỏi nhưng tay nghề của người phụ nữ này cũng không hề thua kém.
Một nhà ba người thêm Lương Minh Trạch, ăn uống vui vẻ.
Đến tối, Lương Minh Trạch liên tục gọi điện thoại, dáng vẻ bận rộn.
Hỏi ra mới biết, thì ra ông gọi điện cho vợ mình Trương Nguyệt.
Nghe nói vì tại buổi tiệc nhà họ Lương hôm đó, Dương Tiêu hại Trương Nguyệt mất đi cậu rể giàu có Hàn Thiên Phong nên bà mới giận mãi.
Bà liền về bên mẹ, không chịu về nhà khiến Lương Minh Trạch cũng rất khó xử.
Lương Nhã Trân cũng không biết làm sao, còn Dương Tiêu lại không hề quan tâm mà chơi với Hinh Nhi.
Sáng sớm hôm sau, vừa sáng ra biệt thự đã đón tiếp một vị “khách quý”.
Nhìn chiếc xe này, mặt Lương Nhã Trân không chút cảm xúc, quả nhiên, Đinh Vũ Bạc đến thật rồi.
Hỏi han ân cần Lương Minh Trạch xong, Đinh Vũ Bạc đi vào phòng khách.
Rất nhanh, anh ta đã nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trước bàn ăn sáng.
Đã là đàn ông,