Xem ra hai người vốn đã quen biết.
Dương Tiêu tùy ý ngồi cũng không để ý bọn họ bàn chuyện làm ăn, dù sao hôm nay bản thân chỉ là một tài xế kiêm vệ sĩ.
Nhưng mà không thể không nói, nếu như thiết kế của Lương Nhã Trân thực sự có thể lọt vào mắt xanh của Đổng Yến Châu, vậy chứng minh cô cũng rất có năng lực.
Tuy Dương Tiêu chưa từng tiếp xúc với ngành thiết kế thời trang nhưng anh cũng nghe nói Đổng Yến Châu nổi tiếng cẩn thận, yêu cầu cao.
Chỉ thấy Trương Gia Giai lấy máy tính ra, trình bày cho Đổng Yến Châu cái gì đó.
Từ đầu tới cuối Đổng Yến Châu đều nở nụ cười hài lòng.
Xem ra trình bày rất thuận lợi, thậm chí Trương Gia Giai còn lấy sẵn một bản hợp đồng từ trong túi ra.
Thấy mọi chuyện chuẩn bị thành công nhưng đúng lúc này.
“Ôi, đây chẳng phải cô Đổng sao.
”
“Hôm nay ngọn gió nào đã đưa nhân vật lớn như cô tới đây vậy.
”
Cùng với kiểu nói chuyện kỳ quái ấy, một người đàn ông mặc đồ màu nâu, tóc nhuộm năm sáu màu đi tới trước mặt hai người phụ nữ.
Bên cạnh anh ta còn có thêm năm sáu tay côn đồ.
Trương Gia Giai không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ đây là ai?
Sắc mặt Đổng Yến Châu cũng không vui nói: “Các người có chuyện gì?”
Người đàn ông không trả lời luôn mà vẫn cười đùa cợt nhả như cũ.
“Ban nãy anh em của tôi nói, xe Maserati của người phụ nữ nhà họ Lương kia dừng trước câu lạc bộ của chị Liên, tôi còn tưởng làm gì.
”
“Hóa ra các người ký hợp đồng à?”
“Qua đây, để tôi xem các người ký cái gì.
”
Nói xong, người đàn ông đưa tay ra cướp lấy mấy tờ hợp đồng.
Trương Gia Giai lập tức đứng dậy tức giận nói: “Anh, anh làm cái gì vậy! Đây là bí mật thương mại!”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó xé.
Tiếng xoẹt vang lên, hợp đồng bị xé nát, anh ta tiện tay tung lên, bỗng chốc giấy bay đầy trời!
Đổng Yến Châu tức giận vỗ bàn, đứng dậy tức giận nói: “Mấy người có biết mình đang làm gì không, có tin tôi báo cảnh sát gô cổ mấy người không?”
Lời này vừa dứt, tên đàn ông không những không sợ mà ngược lại còn nhìn mấy tên đi cùng một cái, cợt nhả cười phá lên.
“Anh Hồng, mụ đàn bà này nói muốn báo cảnh sát gô cổ anh kìa.
”
“Ha ha ha ha.
”
Mấy người cười một hồi, tên cầm đầu Phùng Hồng lại càng cười lớn, mấy phút sau mới dừng lại nói.
“Đổng Yến Châu, bà cũng già đầu rồi,