“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy.
Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.”Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ.
Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng.Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác.“Con trai, con hỏi cái này làm gì?”Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền.
Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên.Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!”Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ.Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần.Nếu như con trai mình giống với những đứa trẻ khác, thiếu thốn tình cảm cha nên nhân cách phát triển không toàn diện, cô nhất định sẽ rất lo lắng.Nhưng đối với Điền Bảo Bảo thì không.Điền Kỳ Kỳ lười biếng ngáp một cái, gãi gãi đầu, làm ra vẻ rất vô tội và áy náy: “Con trai à, làm sao bây giờ đây??? Mẹ cũng không biết cha con là ai! Hay là đợi con lớn thì giúp mẹ tìm xem thằng đàn ông đấy là ai đi.
Nếu anh ta có tiền thì chúng ta sẽ nhận nhau.
Còn mà nghèo quá thì con không cần nói cho mẹ biết, còn nếu mà…”Nghe mẹ mình tính toán như thế, Điền Bảo Bảo liền đen mặt.
Ông trời ơi nhìn xuống đây mà coi, tại sao mình lại có một bà mẹ như vậy hả trời? Nếu không phải cái mũi với đôi mắt của mình có phần giống với mẹ thì Điền Bảo Bảo nhất định sẽ cho rằng Điền Kỳ Kỳ mộng du rồi nhặt mình về.
“Con trai ơi, mẹ đói rồi, con đi nấu cơm cho mẹ đi.
Hôm nay mẹ muốn ăn sườn xào chua ngọt!” Điền Bảo Bảo lườm cô một cái khinh bỉ.“Con là con trai của mẹ chứ không phải nô lệ của mẹ.
Có đứa con trai như vậy mà không lo quý trọng.
Con mà bị áp nức quá thì sẽ trốn nhà đi cho mà xem.”Điền Bảo Bảo uy hiếp lần thứ n trong đời, rồi tung tăng quay mông vào bếp.
Cậu chỉ có một người mẹ này, làm sao có thể bỏ đi cơ chứ! Điền Bảo Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời nước Mỹ, rồi thở dài thườn thượt.Điền Kỳ Kỳ ló đầu ra nhìn con trai một cái, rồi yên tâm nằm xuống trở lại.
Lúc nãy Điền Bảo Bảo hỏi cô câu kia làm cô hơi bối rối.
Cô đột nhiên nhớ vềkí ức bảy năm trước.Bảy năm trước, Điền Kỳ Kỳ lúc đó chỉ mới 20 tuổi.
Cô vừa bước ra khỏi cánh cổng Đại học, chưa hề rành sự đời, vẫn còn lương thiện chất phác.
Thế mà ở hiền lại không gặp lành.
Tính cách cô đơn thuần, vận mệnh lại không cho cô cuộc sống bình yên.Một năm trước, người mẹ sống nương tựa cùng cô đã ra đi.
Cô yêu một người hơn một năm, đã từng hứa hẹn sẽ bên nhau cả đời.
Nhưng anh ta lại vì sự nghiệp của mình mà ra nước ngoài bỏ cô ở lại.
Điền Kỳ Kỳ xin vào một quán bar tư nhân để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.“Điền Kỳ Kỳ, cô mang cái này đến phòng 810 đi!”Quản lý ra lệnh cho cô, Điền Kỳ Kỳ gật gật đầu, cầm lấy khay, đi đến phòng 810.“A!”Điền Kỳ Kỳ vừa định gõ cửa, bỗng nhiên có một người đi ra từ trong phòng.
Điền Kỳ Kỳ không có chút đề phòng nào, lảo đảo người, toàn bộ chất lỏng trên khay đều đổ hết lên người kia.La Hạo nhìn ngực mình ướt nhèm nhẹp, giận tím mặt.
Con ngươi thâm trầm giống như con báo tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.
Cả người Điền Kỳ Kỳ đều co rúm, cô lùi về phía sau một bước.Đây chính là phòng VIP của quán bar, cho nên, người đối diện nhất định đây không phải là người bình thường.
Nhưng mà, bộ quần áo bị ướt kia đắt tiền lắm, chỉ sợ có bán cô đi cũng không có tiền mua nổi.Điền Kỳ Kỳ