Động tác nhỏ của Thẩm Tư Hạo không khiến người khác chú ý, ngay cả Lệ Tư Dạ đang ôm thằng bé cũng chẳng hoài nghi gì.
Chiếc xe lăn bánh chạy thẳng đến bệnh viện, Thẩm Tư Hạo cúi đầu lễ phép cảm ơn rồi ôm ba lô vội vã đi vào trong. Trợ lý Thẩm bắt đầu ngứa mồm:
“Lệ tổng, chúng ta có chờ thằng bé không? Tôi thấy để một đứa nhỏ mấy tuổi đi lung tung thế này nguy hiểm quá, có khi sẽ bị bắt cóc mất.”
Mặc dù không thích cách trợ lý của mình nhiều chuyện, nhưng đôi lúc hắn nói rất có lý, Lệ Tư Dạ im lặng gật đầu, xem như là đồng ý chờ Thẩm Tư Hạo. Thời gian của anh vốn không nhiều, công việc tương đối bận rộn, có điều nghĩ đến hình ảnh thằng bé bị hai nữ sinh lôi kéo, anh lại thấy có chút bất an. Cảm giác… giống như con trai mình sắp bị người lạ dụ dỗ đi mất?
Lúc này, y tá thấy Thẩm Tư Hạo còn quá nhỏ nên không cho cậu chạy lung tung, giữ cậu lại và hỏi:
“Bé ngoan, em đi đâu vậy?”
“Em đến xét nghiệm ADN.” Thẩm Tư Hạo chưa bao giờ thấy nhỏ tuổi lại thiệt thòi thế này, cứ bị người khác hiểu lầm là đi lạc, đi nhầm chỗ!
“Phụ huynh của em đâu? Em còn nhỏ nên không thể một mình đến đây đòi xét nghiệm được.”
Thẩm Tư Hạo kiên quyết:
“Em đi lấy kết quả giúp ông chú của em, là ngài Thẩm, ông chú có đặt lịch trước rồi ạ.”
“Có đặt lịch rồi? Đợi một lát, chị xem giúp em, tên của ông chú em là gì?”
Thẩm Tư Hạo lục lọi trí nhớ, lúc lấy danh nghĩa của người kia đặt cậu cũng không quá chú ý, hình như là…
“Thẩm Triết ạ.”
Y tá kiểm tra xong phát hiện đó là người quen của viện phó, giám đốc của tập đoàn Thẩm thị thì hết hồn. Cô nàng cẩn thận hỏi Thẩm Tư Hạo:
“Em có nhớ số thứ tự, hay đem cái gì làm chứng đến không?”
Thẩm Tư Hạo thở dài một hơi, lấy điện thoại ra rồi lật xem số chứng minh của Thẩm Triết, sau đó giơ về phía chị y tá. May mà trước khi đến đây cậu đã hack được thông tin của ông chú, dùng nó để đặt lịch hẹn, tiền cũng thanh toán cả rồi. Cậu rất muốn sớm có giấy chứng minh để không phải nhờ vào danh tính của người khác nữa.
Bấy giờ, y tá mới đồng ý đưa Thẩm Tư Hạo đi làm xét nghiệm ADN. Kết quả vốn phải chờ hai tuần, nhưng Thẩm Tư Hạo đòi trong vòng một tiếng phải đưa kết quả.
Sau khi đưa ba mẫu gồm mẫu nước bọt của Lâm Cường, tóc của mình và tóc của Lệ tổng cho y tá, Thẩm Tư Hạo ra ngoài ngồi chờ đợi. Dựa theo những gì cậu biết thì tỉ lệ Lâm Cường là ba ruột của cậu không đến 10%, nhưng cậu vẫn muốn kiểm nghiệm, dù là 5% cũng phải thử một lần. Còn Lệ tổng thì trông rất giống cậu, không biết chừng… Trái tim nhỏ của Thẩm Tư Hạo bất giác nhảy tango trong ngực, hồi hộp quá đi mất.
Trợ lý Thẩm nhẩm tính đã qua gần một giờ mà không thấy Thẩm Tư Hạo trở lại liền bồn chồn. Lệ Tư Dạ cũng hơi nhíu mày, anh mở cửa xe bước xuống, thấy thế, trợ lý cũng nhanh chân đuổi theo.
Vừa mới đến trước cửa bệnh viện thì xung quanh bắt đầu ồn ào, thân hình Lệ Tư Dạ cao ngất, mặc tây trang đẹp mắt khiến đám thiếu nữ xì xầm đưa mắt nhìn. Bởi vì trông anh giống diễn viên nên mọi người thi nhau dùng điện thoại chụp ảnh, ánh sáng đèn flash chiếu thẳng vào mặt khiến anh khó chịu. Trợ lý vội vàng giơ tay ngăn họ:
“Đừng chụp ảnh, xin lỗi, chúng tôi không phải người nổi tiếng, không được chụp ảnh!”
Mọi người không thèm nghe, thậm chí có kẻ sấn tới trước giơ điện thoại vào sát mặt Lệ Tư Dạ. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình cảnh này, bình thường đi đâu đó đều mang theo, tiếc rằng việc đưa Thẩm Tư Hạo đến bệnh viện là ngoài ý muốn nên không có người bảo vệ cho anh.
Lệ Tư Dạ sắc mặt tối tăm, hất tay người kia ra, lạnh giọng nói:
“Còn chụp nữa tôi sẽ kiện.”
Anh nói ít nhưng họ hiểu nhiều, đây là đang muốn kiện ra tòa ư? Chỉ vì vài bức ảnh? Người phụ nữ bị anh đe dọa không những không dừng việc quay chụp mà còn áp sát vào:
“Anh làm như mình cao quý lắm vậy? Chụp có tấm ảnh thì làm sao? Hả? Tôi cứ chụp đó!”
Trợ lý Thẩm sợ chết khiếp, vội xông qua đẩy người phụ nữ đó về sau. Người này tức giận còn muốn lên tiếng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lệ Tư Dạ phóng về phía mình, không hiểu sao cổ họng nghèn nghẹn, chỉ có thể lí nhí nói:
“Làm gì ghê gớm thế?”
Trợ lý Thẩm lớn tiếng nói:
“Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng tôi không phải người của công chúng, việc quay phim chụp ảnh mà không có sự cho phép này là phạm pháp. Tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, nhờ đến sự can thiệp của pháp luật nếu mọi người không xóa ảnh đi!”
Một số người chột dạ vội vàng xóa ảnh đi, sau đó chạy khỏi nơi này, có người thì lẳng lặng thu điện thoại vào túi. Duy chỉ có người phụ nữ vừa rồi là không chịu thỏa hiệp:
“Tôi không xóa đấy, các người có giỏi thì kiện đi.”
Cô ta nói xong hất cằm bỏ đi, Lệ Tư Dạ nói với trợ lý Thẩm:
“Kiện cô ta.”
Thẩm Nhất Độ hiểu ý, vội vàng dùng điện thoại chụp ảnh cô ta lại rồi khóc ròng trong lòng, về nhà lại có việc phải làm rồi. Đã cố dàn xếp nhưng họ không nghe, chỉ đành giết gà dọa khỉ.
Hai người lúc này mới tìm được chút không gian để vào trong. Thẩm Tư Hạo chờ cũng sốt ruột lắm, cậu đi lòng vòng một lúc mới thấy bác sĩ chịu trách nhiệm xét nghiệm trở lại cùng một tệp hồ sơ mỏng.
Thẩm Tư Hạo đứng cạnh bàn, nhón chân lên để lộ mặt mình ra và nhìn bác sĩ:
“Bác sĩ ơi, đã có kết quả rồi ạ?”
Thấy thằng bé háo hức như thế, vị bác sĩ kia lấp lửng:
“Có rồi. Nhưng mà…”
“Sao ạ?”
Bác sĩ sợ Thẩm Tư Hạo không đọc chữ được nên giải thích:
“Cả hai người đều không phải ba của cháu, kết quả cho thấy ba người hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau.”
“Vâng…” Đôi mắt đang phát sáng của thằng bé chợt ảm đạm, dù biết rằng khả năng cao không phải, nhưng vẫn buồn bực quá.
Thẩm Tư Hạo ôm tệp hồ sơ bỏ vào trong ba lô, chào tạm biệt bác sĩ rồi đi ra ngoài. Ở cửa, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang thậm thà thậm thụt nhìn vào phòng. Thấy cậu, người nọ cười cười giơ tay chào.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của Thẩm Tư Hạo nữa, người đàn ông trẻ kia mới lẩm bẩm:
“Chỉ là một đứa con nít, chắc không sao đâu. Chậc, vừa rồi bất cẩn quá…”
Người này là chuyên viên xét nghiệm, trước đó lỡ tay làm rơi một mẫu xét nghiệm nên làm liều dùng tóc mình thay thế. Một phần vì sợ bị mắng, một phần vì thằng nhóc kia trông khá nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên hắn ta cứ thế lừa gạt cho qua.
Thẩm Tư Hạo không biết chuyện này, cậu buồn rười rượi, mặt