Rời khỏi nhà hàng cao cấp kia, Lương Nhiễm Tử thầm mắng Lệ Tư Dạ và Thẩm Nguyệt, hai người này ở cùng nhau chắc chắn có gì đó mờ ám, từ trước đến nay bà vẫn nghe tin tức về đứa cháu họ hàng này.
Lệ Tư Dạ lạnh lùng lãnh khốc, đối xử với bất kỳ ai trừ đối tác làm ăn cũng rất ít khi lộ ra tươi cười, vậy mà vừa rồi lại bênh vực hai mẹ con nhà họ Thẩm!
Nét mặt của Lương Nhiễm Tử lúc này dữ tợn hằn học, một phần vì bị làm hỏng váy, một phần là thái độ xa lạ của Lệ Tư Dạ khiến bà nhục nhã.
Cơn giận xộc lên não, bà không để ý đường đi, kết quả đụng trúng một người vừa từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Cú huých mạnh khiến Lương Nhiễm Tử lảo đảo suýt ngã, trợn mắt lên quát:
“Đi không nhìn đường à?”
“Ôi, mắt chó…” Tào Diệp Phượng bị đụng lui về sau một bước định chửi lại, nhưng nửa đường kịp thời ngậm miệng, vẻ mặt xun xoe: “Sao bà lại ở đây?”
Nghe giọng người đối diện quen thuộc, Lương Nhiễm Tử mới sững sờ:
“Diệp Phượng?”
Hai người đều giật mình nhận ra nhau, Tào Diệp Phượng nghe lời chồng, lần theo dấu vết của Thẩm Nguyệt để đến nhà hàng tìm người, nào ngờ đụng trúng bạn tốt chứ? Bà biết Lương Nhiễm Tử là họ hàng của Lệ tổng thuộc tập đoàn Lệ thị nên luôn cun cút nghe theo, tâng bốc hết lời để giữ mối quan hệ tốt, bây giờ lập tức cười nói:
“Xin lỗi, tôi đi đứng không cẩn thận gì cả, bà có sao không?”
“Không sao.”
Lương Nhiễm Tử dằn xuống sự bực tức, nhưng khó giấu được Tào Diệp Phượng.
“Sao vậy? Có chuyện gì khiến bà khó chịu à?”
Nghe hỏi, Lương Nhiễm Tử ôm một bụng lửa giận cuối cùng cũng có chỗ xả:
“Vừa rồi bị một thằng nhóc làm bẩn váy, hóa ra là con trai của Thẩm Nguyệt, tôi định để họ bồi thường mà Lệ Tư Dạ lại ra mặt, tức chết tôi.”
“Thẩm Nguyệt thật sự đi cùng Lệ Tư Dạ?” Tào Diệp Phượng kinh ngạc, nghĩ đến việc đứa cháu này trở về khiến Thẩm gia gặp bao nhiêu rắc rối, giờ còn bám víu lấy Lệ Tư Dạ, bà càng thêm lo lắng.
Đúng lúc ấy, Tào Diệp Phượng nhìn thấy phía sau có mấy người đi ra, một trong số đó đúng là đứa cháu gái khiến bà và chồng con bất an mấy ngày nay.
Thẩm Nguyệt dắt tay con trai, cũng đã trông thấy Tào Diệp Phượng cùng Lương Nhiễm Tử.
Bọn họ cá mè một lứa, luôn làm bộ làm tịch trước mặt cô nhưng thực ra trong lòng chỉ muốn giẫm đạp cô đến khi cô chết mới thôi.
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Nguyệt quét qua người của Tào Diệp Phượng khiến bà ta không rét mà run, bà ta sợ cô đã biết được sự thật của mấy năm trước, sẽ tìm bà trả thù.
Bà chột dạ cười hỏi:
“Thẩm Nguyệt, m-mấy năm này con đã ở đâu thế? Vừa nghe tin con trở về là thím liên hệ với con liền, mà không thấy con trả lời gì.
Bao giờ con về nhà với mọi người?”
Thẩm Nguyệt vô cùng lạnh nhạt:
“Chú thím không cần quan tâm đâu, con ở bên ngoài sống rất tốt.”
Thái độ của cô khiến Lệ Tư Dạ phải nâng mắt nhìn Tào Diệp Phượng, mặc dù anh chỉ đứng im ở bên cạnh và nhìn bà, nhưng khí chất trên thân như hàn băng, làm bà hoang mang hơn.
Tào Diệp Phượng và Lương Nhiễm Tử đều đồng lòng không ưa gì Thẩm Nguyệt cho nên thấy rất khó chịu.
Trong ký ức của Tào Diệp Phượng, Thẩm Nguyệt vẫn luôn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức ngu ngốc, bị hãm hại mà không biết gì, nhưng tất cả đã thay đổi rồi.
Bà đột nhiên nhận thức được chuyện trước kia đã khiến đứa cháu gái này trở nên khó lường, bà xấu hổ nói:
“Nếu con không thoải mái khi về nhà vậy thì thím không ép, có gì thím sẽ liên hệ với con sau.”
Bà nói xong quay sang chào Lương Nhiễm Tử, vội vàng ôm túi xách rời khỏi đó.
Phải trở về báo cho Thẩm Triết biết chuyện Thẩm Nguyệt qua lại với Lệ Tư Dạ!
Lúc này, Lương Nhiễm Tử một lần nữa đối mặt với đám người thì lắp bắp:
“Tư Dạ, cô là họ hàng của cháu mà, cháu không nhận ra cô à?”
Câu hỏi của bà đổi lại là một ánh mắt hờ hững của Lệ Tư Dạ, anh thậm chí còn lười mở miệng nói hai từ “không quen”, nhưng Lương Nhiễm Tử đọc hiểu được sắc mặt của anh.
Bà vội vàng chào rồi cũng đi khỏi đó, so với Tào Diệp Phượng còn chạy nhanh hơn.
Thẩm Nguyệt thấy xung quanh trống vắng thì mới yên lòng dắt tay con trai ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Không ngờ ra ngoài đi ăn còn gặp phải một đám người có huyết hải thâm thù với mình.”
Giọng nói non nớt của Thẩm Tư Hạo vang lên bên cạnh cô:
“Mẹ à, lần sau con mà gặp họ, con sẽ đuổi họ đi nhé?”
Mấy người này cứ làm phiền mẹ của bảo bảo hoài, bảo bảo tức giận rồi đó.
Thẩm Nguyệt đưa tay sờ sờ tóc con trai một cái, bật cười.
Thứ quý giá nhất với cô bây giờ có lẽ là đứa nhỏ này, mang nặng đẻ đau sinh thằng bé ra