Thẩm Nguyệt là đại tiểu thư dòng chính của Thẩm gia, sau khi về nước thì mang danh một nhà thiết kế nổi tiếng, cô cũng tương đối cao ngạo, nhưng cô biết rằng bản thân hiện tại đã chẳng là Thẩm Nguyệt khi xưa nữa.
Cô của bây giờ mất đi quyền thừa kế Thẩm gia thì chưa có chỗ đứng trong Vân Thành.
Mà làm việc dưới trướng Lệ thị, được Lệ Tư Dạ xem trọng tất nhiên sẽ như mọc thêm cánh.
Sau khi Thẩm Nguyệt đồng ý với Lệ Tư Dạ sẽ ký hợp đồng, Thẩm Tư Hạo còn vui hơn mẹ mình, nhảy nhót lung tung khắp nhà rồi nói:
“Mẹ ơi, chỗ này con định sẽ đặt một khung gỗ để trồng cây cảnh loại nhỏ, chỗ này đặt nhà cho cún cưng, chỗ này, chỗ này…”
Thằng bé vừa nói vừa huơ tay, có vẻ rất hứng thú với việc trang trí lại căn nhà.
Thẩm Nguyệt nghe đến chỗ “cún cưng” thì hỏi:
“Con định nuôi thú cưng?”
“Mommy yêu dấu, mommy mà đi làm là con ở nhà một mình, sẽ buồn lắm đó…” Thẩm Tư Hạo hai mắt long lanh đáng thương.
Nghĩ thấy thằng bé sẽ cô đơn, Thẩm Nguyệt đồng ý.
Hai mẹ con ghi lại danh sách những thứ cần mua để khi nào có thời gian sẽ lên mạng đặt hàng, còn thú cưng thì cần ra ngoài trực tiếp xem thế nào.
Thẩm Tư Hạo quyết định nuôi giống Collie - một giống chó được mệnh danh có IQ cao nhất thế giới, người khác nuôi để chăn cừu, còn cậu nuôi để làm bạn.
Thông minh dễ dạy thì còn gì hơn nữa chứ?
Hỏi qua rất nhiều nơi, cuối cùng mới tìm được chỗ bán Collie.
Khi nhìn thấy chú chó Collie có lông đan xen hai màu trắng đen với đôi mắt đầy linh hoạt thông qua cửa kính, Thẩm Tư Hạo đưa tay chạm vào trên cửa, trực giác nói cho cậu biết cậu muốn mua nó.
“Mẹ, con thích nó!”
Thẩm Nguyệt nhìn một lát, nhân viên nói:
“Nó đã được một tuổi, cũng không tính quá nhỏ, nhưng dòng đời của Border Collie là trên mười năm tuổi đó.
Cô thấy sao?”
“Tôi sẽ mua nó.” Thẩm Nguyệt đồng ý rất nhanh, chỉ cần con trai cô thích là được.
Lúc cô vào trong làm thủ tục với nhân viên cửa hàng, Thẩm Tư Hạo ở bên ngoài đang cố gắng giao tiếp với chú chó bên trong.
Thấy cậu giơ tay lên, nó cũng giơ giơ chân trước chạm vào mặt kính.
Một bàn tay trắng mềm múp míp, một cái chân chó bé xíu đáng yêu khiến người xung quanh đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn.
Thẩm Tư Hạo nở nụ cười với nó, đúng lúc ấy, qua lớp cửa kính mờ ảo, cậu trông thấy một người vô cùng quen mắt.
Quay đầu lại, cậu nheo mắt nhìn sang bên kia đường để xem xem.
Âm thanh ầm ĩ vọng từ bên đó qua tận bên này:
“Dương Lâm! Anh dám nói lại một lần nữa không? Anh nói tôi mắc bệnh công chúa là ý gì hả?”
Thẩm Na tức giận gào thét, như một mụ đàn bà chanh chua, mặc kệ hình tượng của bản thân.
Người bạn trai đã kết giao hơn năm năm này nổi điên cái gì? Trước kia không phải đã bỏ Thẩm Nguyệt theo cô ta sao? Bây giờ cô ta muốn chia tay thì lại lật mặt mắng chửi cô ta, mẹ kiếp!
Tiếng xì xầm xung quanh làm Dương Lâm ngượng đỏ mặt, quát:
“Cô có thôi đi không? Không những có bệnh công chúa, cô còn ngu ngốc! Có một viên kim cương cũng giữ không xong, bây giờ chia tay thì thôi, còn muốn ăn vạ tiền viên kim cương kia?”
Hai người đều ăn mặc sang trọng, mặt mũi cũng tương đối sáng sủa có học thức, vậy mà giận lên liền mặc kệ tất cả ánh mắt của người khác.
Thẩm Tư Hạo thấy có kịch hay, gấp rút băng qua đường rồi tìm một vị trí thích hợp để trốn, sau đó bật điện thoại lên quay lại cảnh này.
Thẩm Na và Dương Lâm vẫn còn chưa biết bản thân đang làm trò hề cho mọi người xem, liên tục trách móc đối phương.
Sự tức giận của Dương Lâm đã lên đến đỉnh điểm, hắn hất cái tay đang bám víu trên người mình ra, quát:
“Cút đi!”
Năm năm ở bên nhau, không ít lần hắn phải nhẫn nhục chịu đựng cô tiểu thư này, giờ thì quá đủ rồi.
“Anh mới là kẻ phải cút đi! Trước khi cút đi thì phải trả tiền kim cương cho tôi đã!”
“Tự cô làm mất còn muốn dây dưa đến khi nào?” Dương Lâm vô cùng mệt mỏi.
Hắn nói xong rời đi, vừa cất bước thì bị Thẩm Na xông lên túm tóc giật ngược lại.
Hành động này quả thật khiến người xem trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Thẩm Tư Hạo cũng mở to mắt.
Thẩm Na không cố tình, nhưng đang nổi điên nên mới làm vậy, kết quả khiến Dương Lâm xấu mặt với người qua đường.
Hắn mặt mũi đỏ bừng quay phắt lại rồi vung tay lên, trực tiếp cho cô ta một bạt tai vang dội.
Chát.
Gò má Thẩm Na đỏ bừng, nước mắt liền trào lên:
“Anh dám đánh tôi?”
“Đánh cô thì sao? Tại sao không thể đánh cô? Thẩm Na, tôi nói cho cô biết, bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, mai sau cút ra xa, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
Tình cảm giữa hai người vốn được duy trì bởi các mối quan hệ và lợi ích, định trước sẽ không bền vững, hơn nữa bây giờ Dương Lâm nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì lòng rục rịch có ý định riêng.
Chia tay sao? Hắn còn mong không kịp!
Nói xong, Dương Lâm đi thẳng mà mặc kệ Thẩm Na đang đứng ôm mặt khóc lóc ở trên đường.
Có người tốt bụng đến an ủi, mắng gã bạn trai bạo lực của cô ta, nhưng cô ta chỉ bận đau lòng mà rơi nước mắt.
Cả quá trình này đều được thu vào trong điện thoại của Thẩm Tư Hạo, cậu gãi gãi tóc trên đỉnh đầu, hình như vừa quay được thứ gì đó rất hay ho thì phải?
Cậu trở về bên cửa hàng, thấy mẹ đang dắt Collie ra ngoài thì vui vẻ chạy tới, cho nó một cái ôm thật chặt.
Ban đầu nó có vẻ hơi kháng cự và sợ, nhưng rồi cảm nhận được Thẩm Tư Hạo không có ý xấu, nó mới để yên cho cậu ôm.
Thẩm Nguyệt sờ tóc con trai, hỏi:
“Con vừa đi đâu vậy?”
Thằng bé cười tinh nghịch:
“Con vừa đi quay video làm kỷ niệm, lát nữa về con sẽ cho mẹ xem.”
Hai người đưa chú chó về nhà rồi nằm trên giường xem lại đoạn clip, Thẩm Nguyệt búng trán con trai:
“Về sau đừng có làm mấy chuyện này nữa.”
Mặc dù nhìn hai người đã từng sỉ nhục cô rơi vào tình trạng này khá là thỏa mãn, nhưng mặt ngoài vẫn cần giáo dục con cái cẩn thận, khụ khụ.
Trong lòng cô không khỏi khen thưởng, con trai, mẹ tự hào về con lắm!
Thảo luận thêm một lát, Thẩm Tư Hạo quyết định đặt tên của chú chó nhà mình là Bò Sữa, bởi vì lông trên người của nó chỉ có đen trắng.
Kết thúc một ngày, hai mẹ con ở trên giường ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt