Thẩm Tư Hạo bình tĩnh hỏi:
“Sao lại bị đuổi theo thế? Anh làm chuyện thất đức gì rồi?”
“Nhóc con, anh đây còn không phải bán mạng vì cậu à? Anh gần đây chỉ đi bán kim cương, mà cậu gây sự với Phong Ảnh, rất có thể họ đã nhắm đến anh.
Gấp lắm rồi, ối…”
Hồ Ly vừa nói đến đó thì có tiếng phanh xe gấp kin kít, Thẩm Tư Hạo phải để điện thoại ra xa một chút, sau đó lập tức nghiêm túc lên:
“Anh đang ở đoạn đường nào? Có gửi vị trí qua cho em được không?”
Mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng Hồ Ly, vừa rồi mất tập trung nên suýt chút nữa đâm vào một chiếc xe khác, hắn rồ ga điên cuồng lao đi, chiếc xe đánh võng và lắc lư trên đường lớn như thể một con rắn.
Vừa nhìn phía sau, hắn vừa nói:
“Phía Tây của Vân Thành, quốc lộ, anh lập tức gửi vị trí cho cậu! Phía sau có mấy chiếc đuổi sát quá, giúp anh cắt đuôi đi!”
“Chờ em một lát.”
Thẩm Tư Hạo cũng có chút gấp, điên cuồng gõ phím.
Bây giờ là nửa đêm, trên đường cũng không nhiều người, rất khó để cắt đuôi được những chiếc xe khác.
Mắt cậu tập trung hết cỡ, vừa nhìn số liệu vừa nói:
“Phải mất khoảng mười lăm phút nữa mới tải được dữ liệu, anh chịu khó vượt đèn đỏ vài lần đi.”
“Đã và đang vượt đèn đỏ rồi, khốn kiếp!”
Trong sự chờ đợi thấp thỏm của Hồ Ly, rất nhanh sau đó, giọng của Thẩm Tư Hạo truyền tới:
“Phía trước năm trăm mét rẽ phải, sau đó lại rẽ trái đi thêm một lát, anh sẽ nhìn thấy một con hẻm, xe của anh nhỏ hơn xe chúng, dùng đường đó tạm thời kéo dài khoảng cách, em cần thêm thời gian.”
Mấy chiếc xe phía sau không ngừng tăng tốc, Hồ Ly nhận được sự chỉ dẫn mà mừng đến nỗi muốn khóc.
Hắn đánh tay lái theo lời Thẩm Tư Hạo, quả nhiên nhìn thấy một con hẻm, nhưng với kích thước của xe hắn thì căn bản không vừa mà?
“Tư Hạo! Không đi được!”
“Đi được! Anh nghe em, anh muốn tốn chút tiền sửa xe hay muốn bị bắt hả?”
Thẩm Tư Hạo cũng biết nếu cố tình đâm mạnh vào con hẻm đó, xe của Hồ Ly sẽ bị va chạm rất nhiều, nhưng đâu còn cách nào khác chứ?
“Anh mau nghe em!”
Hồ Ly đã gấp đến độ mặc kệ tất cả, cắn răng nhấn mạnh ga phóng vào con hẻm kia.
Một loạt va chạm tóe cả tia lửa, kính chiếu hậu lập tức bị đụng gãy, hai bên xe trầy xước móp méo không chịu nổi, nhưng khi quay đầu nhìn, mấy chiếc xe đằng sau thật sự không đuổi theo được.
“Đừng mừng vội, vẫn có khả năng họ sẽ bọc đầu anh, đoạn đường này chưa an toàn đâu!”
Lại là giọng của Thẩm Tư Hạo truyền tới, cứ như lời của chúa, Hồ Ly bây giờ thật sự rất mừng vì mình có một đồng bạn giỏi như cậu nhóc.
Đèn tính hiệu giao thông gần đó liên tục biến đổi, khiến cho những chiếc xe phía sau suýt thì bị va chạm với người khác, nhờ vậy mà Hồ Ly cũng thoải mái hơn nhiều.
Mất rất nhiều thời gian, Thẩm Tư Hạo cuối cùng cũng giúp Hồ Ly cắt đuôi được đám người kia, nhưng đúng lúc này, cậu phát hiện việc xâm nhập hệ thống CCTV của mình suýt bị phát hiện.
Quả thật không nên liều mình làm bừa, vội vàng ngắt kết nối và nói:
“Bây giờ em không giúp được anh nữa đâu, tự lo đi nhé, đừng để dính vào rắc rối nữa.”
Cậu nói xong gập máy tính lại, vừa quay đầu, không ngờ mommy đang đứng tựa cửa nhìn cậu chằm chằm.
“Mommy…” Thẩm Tư Hạo cười gượng gãi đầu.
“Nửa đêm con không ngủ mà làm gì vậy?”
“Con…” Thật sự không biết giải thích thế nào nữa, ánh mắt mommy như nhìn thấu được tất cả những lời biện bạch sắp tới của cậu.
“Nói chuyện với Hồ Ly ca ca của con à? Lần sau đừng chơi với anh ta nữa, sẽ bị lây tính xấu.”
Mặc dù không biết tại sao Tư Hạo lại thích chơi với người đàn ông có nụ cười gian tà kia như vậy, nhưng Thẩm Nguyệt làm mẹ, tất nhiên sẽ không muốn con trai mình giao du với người chuyên gây rối.
Lần này thì Thẩm Tư Hạo chỉ biết cười hì hì, xin lỗi Hồ Ly ca ca, mọi sự đều do em gây ra nhưng lần này anh phải đội cái nồi xấu tính giúp em rồi.
Nếu không, mẹ sẽ xử lý em mất!
Thẩm Nguyệt chỉ nói vậy, cũng không thật sự bắt ép con trai.
Chờ cho thằng bé đến gần, cô liền ôm con đi ngủ.
Tối nào Thẩm Tư Hạo cũng dính lấy mẹ mình, sau này không biết có thêm một