Khi Nhậm Tiểu Đồng nhận được điện thoại từ tập đoàn Phong Ảnh, cô ta đã rất hoang mang:
“Nhưng các người tìm tôi làm gì?”
“Tôi nói thẳng, chúng tôi muốn thuê cô làm việc này, lương không thấp hơn lúc cô ở Lệ thị.”
Nghe thì hấp dẫn đấy, nhưng Nhậm Tiểu Đồng cũng chẳng phải đứa ngu.
Khi mà chưa biết rõ đối phương thuê mình làm gì, cô ta tuyệt đối không đồng ý:
“Nói rõ ra hơn đi.”
Sau khi bàn thêm với Phong Ảnh về chuyện này, Nhậm Tiểu Đồng nở nụ cười thâm hiểm.
Vốn dĩ việc bị đuổi khỏi Lệ thị đã để lại một bóng ma trong lòng cô ta khiến cô ta ăn ngủ không ngon nhiều ngày liền, bây giờ xuất hiện cơ hội trả thù, cô ta tất nhiên sẽ nắm bắt cho thật tốt.
Kể cả khi Phong Ảnh không trả lương mà nhờ cô ta làm chuyện này, cô ta cũng nguyện ý.
Ngày hôm sau.
Thẩm Nguyệt đến công ty làm việc như thường, bên phía sản xuất đã bắt tay vào chuẩn bị cho bước cuối cùng, mọi thứ đều suôn sẻ.
Cho đến khi… Cô đọc được một vài bài báo không hay về mình và Lệ thị.
Tiêu đề quả thật rất bắt tai, cái gì mà “Ma mới bắt nạt ma cũ, sự suy đồi của Lệ thị”, “Lệ thị che chở cho copycat, đuổi việc nhân viên cũ, một chế độ lộng quyền”...!Nghe chỉ thấy buồn cười, vậy nhưng thu hút rất nhiều lượt xem và lượt bình luận.
Có lẽ là đánh trúng tâm lý của những nhân viên luôn không ngừng nỗ lực mà vẫn nghèo, vẫn khó lên chức, khiến họ phẫn nộ đẩy bài báo lên top hot.
“Lại gây chuyện rồi.” Thẩm Nguyệt khẽ thở dài một hơi, đứng lên, chủ động tìm đến chỗ Lệ Tư Dạ.
Dù gì thì ở đây, ngoại trừ Lệ Tư Dạ ra cô chẳng quen biết ai, mà anh ắt hẳn cũng rất quan tâm đ ến hình tượng của công ty.
Trợ lý Thẩm nhận được điện thoại từ cô liền chuyển lời cho Lệ Tư Dạ, anh gật đầu bảo:
“Để cô ấy vào.”
Thẩm Nhất Độ ừm một tiếng rồi đi mở cửa đón Thẩm Nguyệt vào.
Hôm nay cô vẫn rạng rỡ như mọi ngày, đã biết bản thân bị bôi nhọ rồi còn cười được sao?
Thật ra người khác vu oan giá họa thế nào Thẩm Nguyệt cũng không sợ, bởi cô tự tin mình có thể xoay chuyển tình thế.
Một kẻ thua cuộc bị đuổi khỏi Lệ thị còn định lật trời hay gì? Kẻ địch của cô nhiều lắm, đều là những người có quyền có thế, chứ không phải một nhân viên mãi chẳng lên được mặt bàn còn bám víu khắp nơi muốn trả thù.
Cô đi đến bên cạnh Lệ Tư Dạ, anh ngẩng đầu lên, vẫn là biểu cảm lạnh lùng không thay đổi, nhưng trong mắt nhiều hơn một chút kiên nhẫn.
Người duy nhất nhận ra sự thay đổi này chỉ có trợ lý Thẩm đã theo anh rất lâu.
Thẩm Nguyệt chủ động nhắc đến vấn đề rắc rối kia:
“Lệ tổng, tôi nghĩ không cần nói anh cũng biết tôi đến vì chuyện gì.
Lần này vốn nên để phòng truyền thông và bộ phận pháp chế cùng nhau xử lý, gỡ rối, nhưng nếu mấy bài báo ấy đã trực tiếp công kích tôi thì tôi nên ra mặt mới đúng.
Đỡ cho đến khi ấy người khác nói Lệ thị ỷ thế hiếp người, dập tắt tin đồn bằng tiền bạc.”
“Được, cô nghĩ thế nào?” Lệ Tư Dạ bình tĩnh chờ đợi.
“Chờ sự việc bị đẩy lên càng cao, càng xa, tôi muốn mở họp báo.
Như vậy còn có thể quảng bá cho dự án của chúng ta, hiệu quả so với tự công ty làm còn tốt hơn.”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, không biết nên cảm ơn người đã gây sự hay không, bởi đây là một cơ hội tuyệt vời để dự án mới của Lệ thị tiếp cận đến nhiều người hơn nữa.
Trước giờ Lệ thị không chơi chiêu trò bẩn thỉu, không muốn dùng tai tiếng để nổi tiếng, nhưng hiện tại, Lệ Tư Dạ cảm thấy Thẩm Nguyệt nói đúng.
Họ chỉ dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi, căn bản không tính sử dụng mưu hèn kế bẩn.
Chỉ là…
“Cô tự tin như vậy? Làm sao để chứng minh cô không ăn cắp bản thảo của Nhậm Tiểu Đồng?”
“Tôi có vốn để tự tin.” Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nhún vai rút điện thoại ra, gửi cho anh thứ gì đó, tiếp: “Thời gian này nếu có thể thì Lệ tổng nên tận dụng nhân lực bôi xấu hình ảnh của tôi thêm một chút, đến lúc đó hiệu quả nói không chừng càng khiến người ta kinh ngạc.”
“Không cần.” Lệ Tư Dạ lười phải nhúng tay, hơn nữa, anh sợ ảnh hưởng đến Thẩm Nguyệt.
Thấy anh về cơ bản đã đồng ý với mình, cô vẫy nhẹ tay:
“Vậy tôi đi trước.”
Chắc cả tập đoàn Lệ thị chỉ có Thẩm Nguyệt mới dám tỏ ra thoải mái như thế trước mặt Lệ Tư Dạ, mỗi lần họ ở cạnh nhau đều hòa hợp đến kỳ lạ.
Trợ lý Thẩm âm thầm nhìn theo bóng lưng của cô, lúc quay đầu về phía sếp thì thấy bàn tay thon dài của ngài ấy hơi giơ lên.
Trợ lý Thẩm đần mặt ra: “Đây…?”
Lệ tổng, ngài muốn chào thì chào nhanh một chút chứ! Người ta đi ra đến cửa ngài mới phản ứng là sao?
Bị ánh mắt của trợ lý Thẩm quét tới quét lui trên người, Lệ Tư Dạ liếc sang chỗ hắn:
“Có gì muốn nói sao?”
“Không, không có…”
“Làm việc đi.”
“Vâng.” Trợ lý Thẩm gật gật đầu đáp.
Mặt Lệ Tư Dạ có hơi nóng lên, chỉ là anh kiềm chế tương đối khá nên không ai nhìn ra sự ngượng ngùng nhỏ vụn ấy của anh.
Vừa rồi anh thật sự rất muốn vẫy chào Thẩm Nguyệt như cách cô đã làm, lý trí lại ngăn cản không cho anh làm thế, cuối cùng bị trễ nhịp.
Nghe Thẩm Tư Hạo nói gần đây tên Dương Lâm kia đã chuyển đến bên nhà cô, theo lời của thằng bé, tên đó muốn nối lại tình xưa sao? Vậy ra trước kia cô từng hẹn hò với Dương Lâm… Một tên cặn bã, còn mơ tưởng quay về với Thẩm Nguyệt?
Lệ Tư Dạ đột nhiên ngẩng đầu hỏi trợ lý Thẩm:
“Có phải công ty Dương Quang muốn hợp tác với chúng ta không?”
“Vâng? Đúng vậy, họ đã liên hệ rất nhiều lần rồi, tối nay ngài có cuộc hẹn với Dương tổng.
Mặc dù chỉ là công ty tầm trung, nhưng ngài nói đối phương rất có thành ý nên muốn gặp một lần.”
“Không gặp nữa.”
“Vâng, tôi…?” Trợ lý Thẩm phản ứng không kịp: “Lệ tổng, ngài nói gì cơ?”
“Hủy cuộc hẹn tối nay đi, không hợp tác với họ nữa.”
Trợ lý Thẩm ít khi thấy Lệ Tư Dạ thay đổi ý định như thế, nhưng là một trợ lý toàn năng, hắn rất nhanh đã sắp xếp lại lịch làm việc và hỏi:
“Ngài có muốn gặp người khác thay vào chỗ của công ty Dương Quang không?”
Nghĩ một chút, Lệ Tư Dạ đáp:
“Để lịch trống giúp tôi.”
“Vâng.”
Khi nhận được tin từ Thẩm Nhất Độ, phía Dương Lâm suýt thì phát rồ lên.
Họ đã chờ cơ hội này suốt cả nửa năm qua, sao bây giờ lại bị từ chối chứ? Nhưng trong mail ghi rõ là sẽ không giải thích gì thêm về chuyện hủy bỏ lịch hẹn, hắn tức muốn rồ cũng chẳng thể làm gì.
Thẩm Nguyệt không hề hay biết những chuyện đó, việc gì nên làm vẫn làm.
Thậm chí những lời khó nghe của đồng nghiệp đều bị cô bỏ ngoài tai.
Trong phòng thiết kế vốn có người cho rằng cô dựa thế ép người nên rất ghét cô, việc lên báo xong họ càng tìm được cớ