Ngày Thẩm thị diễn ra cuộc họp quan trọng, Thẩm Triết mang vẻ mặt căng thẳng và mệt mỏi ngồi ở vị trí cao nhất, lắng nghe ý kiến của mọi người.
Hôm nay có hơn tám cổ đông nhỏ lẻ không đến tham dự, bình thường bận rộn, họ cũng sẽ vắng mặt, không lạ gì cả.
Cuộc họp diễn ra được một nửa, khi Thẩm Triết bắt đầu đề xuất kế hoạch mới để cứu vớt tình hình công ty, cửa đột nhiên vang lên âm thanh cộc cộc rất nhỏ.
Trợ lý của Thẩm Triết mở cửa bước vào, còn chưa chờ ông nổi giận đã vội vàng ghé tai ông:
“Tổng giám đốc, không ổn rồi.”
“Chuyện gì nữa?” Thẩm Triết thật sự không chịu được cái cách nói mập mờ này, việc quan trọng gì, sao không nói thẳng ra chứ?
Đúng lúc ấy, tiếng giày cao gót khe khẽ vang lên.
Thẩm Nguyệt mặc một bộ vest trắng đơn giản bước tới, mỉm cười chào hỏi:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lâm Cường ở phía sau bước lên giúp cô kéo ghế, khi cô ngồi xuống, người ở đó đều im thin thít không nói được lời nào.
Sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Nguyệt khiến Thẩm Triết tức giận:
“Ai cho nó vào đây? Hả? Bảo vệ đâu!”
Vừa gặp mặt đã muốn đuổi Thẩm Nguyệt đi, trước kia còn tốt, bây giờ Thẩm Triết không có cái quyền đó.
Thẩm Nguyệt đã dùng một phần ba số tiền mà mẹ con cô dành dụm mấy năm qua để lấy được vị trí này, trở thành một trong những cổ đông có tiếng nói nhất của Thẩm thị.
Cô phất tay ý bảo Lâm Cường giải thích giúp mình, nhưng trợ lý của Thẩm Triết còn nhanh hơn, lập tức nói với ông ta một loạt thông tin mà mình vừa thu được.
Càng nghe, chân mày Thẩm Triết càng nhíu chặt lại.
Cuối cùng, ông ta tức giận đánh vào mặt trợ lý một cái thật mạnh, nói nhỏ:
“Sao không báo cáo lại sớm hơn hả? Cút ra ngoài!”
Trợ lý có khổ mà đâu dám nói, chỉ đành lui xuống, khép cửa lại.
Nếu biết được sớm hơn thì hắn còn ở đây chờ đến lúc đang họp để xông vào sao? Còn bị ăn đánh một cách vô lý.
Thẩm Triết giận mà không phát được, chống hai tay lên bàn, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô thong thả lật mở bản kế hoạch mà Lâm Cường đưa tới, nhàn nhã xem.
Hết cách, Thẩm Triết đành nói sơ qua về việc Thẩm Nguyệt cũng đã trở thành một cổ đông của Thẩm thị, sau đó hỏi:
“Mọi người có ý kiến gì về bản kế hoạch lần này không?”
Khi hỏi câu đó, ông nhìn về phía Thẩm Nguyệt, bởi vì cô hiện tại cũng là nhân tố quan trọng.
Ngoài dự liệu của mọi người, tuy rằng không khí có vẻ căng thẳng, nhưng cô lại tán thành:
“Tôi là một người rất công tâm, sẽ không để chuyện đời tư dính đến chuyện công ty.
Ý kiến của Thẩm tổng không tồi, tôi ủng hộ.”
Cuộc họp kết thúc khi có hơn một nửa phiếu đồng ý với kế hoạch của Thẩm Triết, Thẩm Nguyệt chờ mọi người đi hết, chỉ còn lại cô với ông mới đứng lên, chậm rãi đến gần, sau đó mỉm cười vươn tay ra:
“Thẩm tổng, ngày mai tôi sẽ chính thức đến công ty nhậm chức, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Thẩm Triết tức giận hất tay của Thẩm Nguyệt sang một bên, hỏi:
“Rốt cuộc mày muốn gì hả? Hãm hại Thẩm thị bấy nhiêu đó chưa đủ hay sao?”
Động thái của ông khiến Lâm Cường lo lắng tiến lên che chắn cho Thẩm Nguyệt, cũng vì vậy mà bị ông mắng:
“Cái tên khốn kiếp phản bội này nữa! Đúng là nuôi ong tay áo mà!”
Thẩm Nguyệt đưa tay ngăn Lâm Cường lại, tránh cho hắn nổi điên đấm người ngay tại chỗ.
Cô cười nói:
“Không phải hãm hại, tôi chỉ muốn quay trở về Thẩm thị và giúp công ty đi lên mà thôi.
Tôi nói rồi, công tư phân minh, sẽ không dùng mưu kế độc ác hại các người như cách các người đã làm đâu.”
Chọc tức Thẩm Triết rồi, Thẩm Nguyệt ung dung thoải mái rời khỏi Thẩm thị.
Hôm đó, mọi người đều nhận được thông báo ngày mai sẽ có giám đốc mới đến nhậm chức.
Từ trong cuộc họp đó, Thẩm Triết nhìn ra được rất nhiều cổ đông cũng ủng hộ Thẩm Nguyệt, mấy kẻ này đều là người có tiếng nói trong Thẩm thị.
Cơn giận này, ông nuốt nào trôi, cứ mắc kẹt ở cổ họng suốt cả ngày khiến ông làm gì đều hậm hực cáu gắt.
Khi gọi cho Thẩm Na hỏi thăm tình hình, Thẩm Na lại còn chưa hay biết chuyện Thẩm Nguyệt thu mua cổ phiếu khắp nơi, ngây thơ nói:
“Ba yên tâm, cô ta vừa bị đuổi khỏi Lệ thị rồi, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ đến đó thôi.”
“Mày còn nói nữa! Mày có biết bây giờ nó nắm đến hơn 30% cổ phiếu của công ty không ả?” Thẩm Triết mệt mỏi.
“Cái gì? Sao có thể như vậy chứ!”
Cho dù không tin, nhưng Thẩm gia vẫn phải chấp nhận sự thật này.
Về nhà, Thẩm Triết nghe