Lão Trịnh nghe được lời của Lệ Tư Dạ thì rất tức giận, nhưng ở nơi này, người có tiếng nói nhất không phải ông ta.
Nếu muốn tranh luận thêm, ông ta phải có bằng chứng chứng minh Thẩm Nguyệt là nội gián mới được.
Sắc mặt ông ta sa sầm, ánh mắt không phục, còn lộ liễu nhíu mày thể hiện sự khó chịu.
Lệ Tư Dạ phát hiện ra, ánh mắt lướt một vòng quanh bàn họp, người bị anh nhìn trúng đều tránh né ánh mắt của anh, cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Lúc này, anh dừng lại ở một vị trí, trực tiếp gọi thẳng tên họ của người ta:
“Trịnh Mã Kiên, ông có gì bất mãn với tôi phải không?”
Bình thường Lệ Tư Dạ vẫn dành cho những cổ đông trong tập đoàn Lệ thị, đặc biệt là những người lớn tuổi sự tôn trọng nhất định.
Một khi bị gọi thẳng tên như thế, có nghĩa người ấy đã chọc trúng vảy ngược của anh.
Lão Trịnh lập tức thu lại vẻ mặt đáng chết của mình, trong lòng hơi run rẩy một chút.
Lệ Tư Dạ bình tĩnh nói:
“Ông sắp cưới con gái của Thẩm Triết nhỉ? Nếu vậy thì theo bối phận, ông còn phải gọi Thẩm Nguyệt một tiếng chị mới đúng.
Đều là người một nhà cả, hà cớ gì muốn vùi dập làm khó cô ấy?”
Trợ lý Thẩm đứng phía sau nghe được mà khóc ròng, bản thân cũng họ Thẩm, tại sao chưa từng thấy Lệ tổng đứng ra bảo vệ hắn như vậy bao giờ, đúng thật bất công! Xét thấy hôm nay Lệ tổng phá lệ nói rất nhiều, hắn đoán sếp của mình chắc bực bội lắm.
Bây giờ tình hình căng thẳng, thân là một trợ lý giỏi, hắn phải tìm lý do để tan họp sớm đề phòng xảy ra mâu thuẫn không thể vãn hồi mới được!
Trợ lý Thẩm vừa nghĩ vừa cúi đầu, ở bên tai Lệ Tư Dạ khuyên nhủ:
“Lệ tổng, không cần phí thời gian với lão ta nữa, đồ ngài đặt đã đến rồi.”
“Không vội, mang tài liệu vừa nhận được vào đây.”
Nỗ lực của Thẩm Nhất Độ không thành.
Lệ Tư Dạ còn định chờ thêm một thời gian nữa mới công bố ra ngoài, nhưng nếu có người cứ lăm le động vào người phụ nữ của anh, anh cần phải cho họ chút giáo huấn.
Trợ lý Thẩm chỉ có thể vâng dạ rồi ra ngoài, phải năm phút sau liền trở lại với một xấp ảnh trên tay.
Lệ Tư Dạ đan hai tay vào nhau, nhàn nhạt nói:
“Phát cho họ.”
Lúc này, mỗi người đều mang tâm lý thấp thỏm không rõ cấp trên muốn làm gì.
Họ vốn sẽ được tan họp sớm nếu lão Trịnh không nhiều chuyện gây sự!
Họ nhận được ảnh từ tay trợ lý Thẩm sau đó cúi đầu nhìn xem, chỉ cần liếc sơ qua sẽ thấy hai người bên trong là hai người phụ nữ đang trao đổi với nhau, có cả ảnh cận mặt.
Một số người còn chưa hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng lão Trịnh thì vừa xem vừa xanh mét cả mặt.
“Đây, Lệ tổng…” Ông ta lắp bắp.
“Đây là gì vậy?”
Trợ lý Thẩm nhíu mày:
“Vợ sắp cưới của ông mà ông còn không nhận ra hay sao?”
“Nhưng, tôi…”
Lão Trịnh càng luống cuống hơn, bởi ông ta đã dặn dò Thẩm Na làm gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được tự mình hành động.
Mẹ kiếp! Trí thông minh của Thẩm Na đem cho chó gặm rồi hay sao?
Trợ lý Thẩm không chờ Lệ Tư Dạ sai bảo đã chủ động giải thích:
“Ảnh trên tay mọi người là bằng chứng rõ ràng cho thấy trợ lý trưởng phòng qua lại với Thẩm Na, và Thẩm Na cũng đã lén lút gặp mặt Dương Lâm.”
So với Thẩm Nguyệt, Lệ Tư Dạ làm việc càng nhanh chóng triệt để hơn.
Chỉ trách tài lực của họ hiện tại quá khác biệt, vì vậy trong lúc Thẩm Nguyệt phải tự mình ra ngoài thu thập chứng cứ, Lệ Tư Dạ cũng biết hết rồi.
Muốn chơi sau lưng Lệ thị dễ vậy ư? Bây giờ anh muốn đè bẹp công ty Dương Quang cũng không thành vấn đề, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lão Trịnh lúc này á khẩu không dám lên tiếng, trong lòng bực bội vô cùng.
Lệ Tư Dạ nói với Trịnh Kiên:
“Còn muốn ở lại Lệ thị thì phải biết điều, hiểu rồi chứ?”
“Vâng.”
Lão Trịnh cắn chặt răng, mặt già cau có nhưng không dám ngẩng đầu lên quá cao, sợ bị nhìn thấy.
Vốn nghĩ mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc, vậy mà có người không sợ chết lên tiếng:
“Nhưng mà Lệ tổng, tôi cảm thấy mối quan hệ của Thẩm Nguyệt và người đàn ông kia cũng tương đối phức… tạp.”
Càng nói về sau, giọng người nọ càng nhỏ, cuối cùng là bị ánh mắt quá đỗi thâm sâu của Lệ Tư Dạ nhìn mà câm miệng.
Sau đó trực tiếp gập người nói:
“Xin lỗi, là tôi không hiểu chuyện.”
“Còn có lần sau thì cậu cũng không cần ở lại Lệ thị nữa.” Lệ Tư Dạ cực ghét người khác nghi ngờ quyết định và lời nói của mình.
Anh đứng lên, không nói thêm lời nào đã rời khỏi đó.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, trợ lý Thẩm đi qua cho cái tên ngu ngốc mới phát biểu kia một ánh mắt nảy lửa, tức giận quát:
“Cậu bị điên rồi à?”
“Tôi chỉ buột miệng…”
“Các người nghe kỹ đây, lần sau tuyệt đối phải tôn trọng những gì Lệ tổng nói.
Bây giờ Thẩm Nguyệt là bạn gái của ngài ấy, không được nói mấy câu đáng chết như vừa rồi nữa!”
Trợ lý Thẩm nói xong vội vàng sắp xếp hồ sơ trên bàn rồi ôm đi ra ngoài, trong lòng buồn bực.
Những người này chọc giận Lệ tổng, người phải chịu chỉ có hắn.
Lệ Tư Dạ đi dọc hành lang, không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Nguyệt.
Anh thầm nhủ không thể để người phụ nữ tương lai của mình chịu uất ức, vì vậy lập tức liên hệ cho cô.
“Chuyện gì vậy? Bộ trang sức cưới của tôi cần chỉnh sửa ở đâu sao?” Thẩm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Lệ Tư Dạ có thể nghe được cả tiếng chó sủa và tiếng cười đùa của Thẩm Tư Hạo thông qua điện thoại, chân mày đang hơi nhíu lại cũng giãn ra:
“Không phải chuyện công việc.
Tôi gọi đến muốn hỏi em vấn đề trợ lý trưởng phòng ăn cắp bản vẽ của em bán đi cho công ty Dương Lâm, em định xử lý thế nào?”
“Kiện.”
Một chữ chắc nịch, cho dù biết lý do phía sau hành động của người đó, cô cũng như cũ cứng rắn đưa ra quyết định này.
Bất kỳ ai đối đầu với cô đều phải trả giá đắt, cô tiếp:
“Đây là quy luật cuộc sống, người không vì mình trời tru đất diệt.”
Lệ Tư Dạ rất thích tính cách này của cô, trước kia anh từng nhẹ dạ cả tin, bị người hãm hại vào đường cùng, cho nên có thể nói họ đồng bệnh tương liên, anh hiểu cảm giác