Mấy ngày này, truyền thông thường xuyên đưa tin về vụ kiện tụng giữa Lệ thị và công ty Dương Quang.
Tất nhiên, đa phần mọi người đều chỉ trích cách làm người của Dương Lâm vì nghĩ hắn dùng tiền mua chuộc nhân viên công ty người khác.
Lúc phóng viên tìm đến tận nhà, Dương Lâm giả vờ giả vịt nói:
“Tôi cũng không biết được đó là sản phẩm của Lệ thị, tôi thấy đề nghị của bạn gái cũ rất tốt nên đã đồng ý với cô ấy thực hiện dự án kia.
Có lẽ cô ấy giống tôi, đều không biết sự thật đằng sau.
Làm người sẽ có sai lầm, tôi hy vọng mọi người cho tôi một cơ hội sửa sai và thay đổi, đừng quá chì chiết công sức mà tôi bỏ ra nhiều năm như vậy.”
Hắn đổ hết trách nhiệm lên đầu Thẩm Na khiến cả Thẩm gia điêu đứng, Thẩm Triết đang bù đầu với công việc còn gặp đứa con ngu ngốc thích gây sự, tìm phiền toái cho mình liền cáu gắt, lôi Thẩm Na ra vừa đánh vừa mắng:
“Mày xem có ai ngu giống như mày không hả? Làm việc lúc nào cũng để lộ dấu vết, mày đang tính hại chết tao à?”
Bây giờ không chỉ Thẩm Na mà ngay cả ông ta đều rơi vào vực sâu, bị nhiều người chỉ trỏ bàn tán.
Tào Diệp Phượng ở bên cạnh muốn can ngăn nhưng vừa xông lên liền bị chồng hất mạnh sang chỗ khác, bà lảo đảo ngã xuống sàn nhà.
Thẩm Na khóc hô, nhào qua đỡ bà:
“Mẹ! Mẹ có sao không?”
Máu dồn lên quá nhanh, Tào Diệp Phượng choáng váng, thở phì phì nói:
“Ông… Ông muốn tôi chết mới vừa lòng phải không?”
Thẩm Triết tuy rằng là người nóng tính, nhưng cũng không phải tuyệt tình với vợ con, ông bước qua đỡ Tào Diệp Phượng, sắc mặt vẫn âm trầm khó xem như trước.
Thẩm Na mất hết giá trị, ngay cả lão Trịnh đều đòi thối hôn.
Đến nước này rồi, cả nhà họ chỉ còn một cách… Ánh mắt Thẩm Triết như rắn độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Na, căn dặn:
“Từ nay về sau mày ở trong nhà cho tao, đừng có làm tao thêm mất mặt.”
Vừa rồi bị ông đánh mấy cái vào mặt, Thẩm Na uất ức mà không thể phản kháng, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
…
Lại qua ba ngày, đơn kiện của Lệ thị đã được xem xét và thụ lý.
Cho dù Dương Quang nỗ lực cỡ nào cũng khó tránh được chuyện bồi thường, làm ăn mà tranh chấp với Lệ thị thì coi như bỏ.
Chưa xét đến Lệ Tư Dạ có địa vị như thế nào ở Vân Thành, chỉ riêng mấy vị giám đốc chi nhánh cũng quyền thế hơn hắn.
Mấy ngày này hắn ngủ cũng thấy ác mộng!
Sự việc gây chấn động ấy hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lệ Tư Dạ, mỗi ngày anh đều đặn ghé qua nhà Thẩm Nguyệt với lý do muốn gặp Thẩm Tư Hạo, trắng trợn ăn cơm trực.
Hôm nay Thẩm Nguyệt làm món thịt bò hầm, nhưng Lệ Tư Dạ lại không thích thịt bò.
Nhìn anh chần chờ mãi còn chưa động đũa, cô chép miệng:
“Anh xem anh, bỏ chút tiền ra là có thể mời cả đầu bếp năm sao về nhà nấu cơm cho mình ăn rồi, sao phải làm khó bản thân thế chứ?”
Đến nước này mà cô còn không nhìn ra tâm ý của Lệ Tư Dạ sao được? Một lượng lớn đồ ngon được vận chuyển đến nhà cô, anh có khác gì người giao hàng đâu? Hơn nữa mấy đơn hàng này không cần trả tiền, không cần ký tên, trực tiếp nhận là xong.
Thẩm Tư Hạo ngồi trên ghế lắc lư hai chân, tâm trạng đặc biệt tốt.
Thẩm Nguyệt không hỏi cũng biết lý do là vì có chú Lệ của thằng bé đến chơi.
Bị Thẩm Nguyệt trêu, Lệ Tư Dạ ngượng ngùng không nói, chỉ ngồi đó xem Thẩm Tư Hạo ăn cơm.
Không có kinh nghiệm yêu đương nên kỹ năng duy nhất mà anh có thể sử dụng là da mặt dày.
Anh chờ hai mẹ con ăn cơm xong mới hỏi Thẩm Nguyệt:
“Sắp tới tôi phải đi công tác vài ngày, em có muốn đi cùng không?”
“À? Anh đi đâu vậy? Chuyện kiện tụng với công ty Dương Quang còn đang trong giai đoạn gây cấn mà.”
“Gặp một người bạn, ký hợp đồng rồi về.
Chủ yếu là ở đó rất đẹp, muốn đưa em cùng Tư Hạo đi chơi.” Lệ Tư Dạ mặt đầy ý cười và mong đợi.
Bây giờ anh đã học được cách chủ động, Thẩm Nguyệt không hề lúng túng, chỉ hỏi:
“Trợ lý Thẩm không đi với anh sao?”
“Cậu ấy không muốn đi.”
Người nào đó nói dối không chớp mắt, mặt tỉnh bơ, trong lòng thầm nhớ đến màn khóc lóc ỉ ôi năn nỉ của trợ lý của mình.
Thẩm Nhất Độ muốn đi gần chết, nhưng do sếp không phê duyệt cho hắn đó chứ!
Đối với chuyến công tác bất ngờ này, Thẩm Nguyệt khá tò mò:
“Tại sao lại là tôi vậy?”
“Em quen người đó, cho nên đưa em đi cùng là hợp lý nhất.”
Dựa trên những gì Lệ Tư Dạ điều tra được, Thẩm Nguyệt có mối quan hệ khá thân thiết với đối tượng làm ăn lần này của anh.
Người đó trước kia cũng ở Mỹ, từng làm việc cùng cô, còn có ảnh chụp chung.
Đây đều là những thông tin mà trợ lý Thẩm nhiều đêm không ngủ cố gắng moi móc được để gửi cho anh xem.
Thẩm Nguyệt không biết anh đang nói đến người nào, Lệ Tư Dạ liền mở điện thoại cho cô xem ảnh.
Đúng thật, là người quen cũ cô từng hợp tác, nhưng lâu rồi chưa liên lạc với nhau.
Kể từ khi trở về, cô gần như chẳng có thời gian mà tìm mấy người bạn cũ bên Mỹ.
“Thế nào? Em cũng nên đưa Tư Hạo đi nghỉ mát chứ?”
“Anh nhiệt tình như vậy, tôi đâu tiện từ chối.” Thẩm Nguyệt mỉm cười.
“Trợ lý Thẩm đã giúp tôi đặt phòng rồi, ngày mốt tôi sẽ đến đón hai mẹ con em.”
Nhìn vẻ mặt khoái chí vì đạt được mục đích của Lệ Tư Dạ, Thẩm Nguyệt bó tay rồi:
“Anh dường như đang quan tâm quá mức đến hai mẹ con tôi đó?”
“Việc nên làm mà thôi.”
Lệ Tư Dạ cong môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười hiếm hoi.
Trông anh bình thường lạnh lùng xa cách, thậm chí đến mức cứng nhắc, nhưng cười lên rất hút hồn người khác.
Thẩm Nguyệt nhìn ngây ngẩn, sau đó bị con trai kéo kéo góc áo mà tỉnh táo lại.
“Mẹ, ở đó có biển không ạ?”
Thẩm Nguyệt không biết, vì vậy nhìn về phía Lệ Tư Dạ.
Chỉ nghe anh nói:
“Có, hơn nữa là một trong những bãi biển đẹp nhất nước.”
“Vậy chú Lệ biết bơi không? Cháu bơi