Thẩm Tư Hạo sợ muốn khóc, vội vàng nghĩ tới trợ lý Thẩm, với tính cách của daddy, khi gặp nguy hiểm người thận cận nhất cũng chỉ có chú Thẩm! Cậu lập tức dùng điện thoại của mẹ gọi cho chú ấy, nhưng phải gọi đến lần thứ ba thì mới kết nối được.
Thẩm Nhất Độ đang bận rộn, nói:
“Cô tìm tôi có việc gì quan trọng không? Không có thì tắt máy đây!”
“Chú, daddy của con đang ở đâu?”
“Hả? Là Tư Hạo à?” Trợ lý Thẩm nghĩ tới lời của Lệ Tư Dạ, vội đáp: “Daddy của con đang trên đường trở về từ thành phố Tân Kim đó.”
“Ở đâu? Cụ thể là ở đâu ạ?”
“Chú đang bận…”
“Cháu hỏi là ở đâu mà?” Thẩm Tư Hạo gấp gáp hét lên.
“Đ-Đâu đó ở khu phố 31…” Trợ lý Thẩm bị dọa giật nảy mình.
Trợ lý Thẩm dứt lời thì điện thoại cũng đã tắt, lúc này, suy nghĩ của Thẩm Tư Hạo bay nhanh như chớp, lũ lượt thông tin kết nối lại với nhau và hình thành một bản đồ chằng chịt đường đi trong đầu cậu.
Bởi vì từng tấn công Phong Ảnh nên cậu có tìm hiểu qua về Tân Kim, bây giờ nhớ lại, gần đây lão Mặc cũng có công việc ở đó, từ khu của lão Mạc đi qua khu 31 mất khoảng nửa tiếng, nhưng không có vị trí chính xác của daddy thì quá khó tìm!
Thẩm Tư Hạo liên lạc cho Mạc Bắc, vội vàng nói ra lời nhờ vả, nhưng đối phương lại do dự:
“Chú không muốn động vào chuyện tranh giành tài sản của Lệ gia đâu.”
“Chú, cháu hứa sẽ thử trở thành đầu lĩnh của Khu Biệt.” Đối với Thẩm Tư Hạo, việc này đồng nghĩa với đánh đổi sự tự do trong tương lai.
“Thật sao?” Mạc Bắc kinh ngạc.
“Thật, chỉ cần chú điều người đi giúp daddy của cháu!”
“Nhận người ta làm daddy rồi cơ à?”
“Chú Lệ thật sự là daddy của cháu, không phải cháu nhận định như thế!” Thẩm Tư Hạo cắn chặt môi, lúc nói chuyện gần như là rít qua kẽ răng.
“Daddy mà xảy ra chuyện gì thì cháu sẽ đưa Khu Biệt ra ngoài ánh sáng, chú biết năng lực của cháu rồi đó, cháu không nói đùa đâu!”
Không chỉ dùng điều kiện tốt để trao đổi dụ dỗ, mà còn đồng thời đe dọa Mạc Bắc, đẩy ông vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đối với một đứa trẻ thông minh và quyết đoán như thế, Mạc Bắc không giận, ngược lại còn vui vẻ ra mặt vì tương lai của Khu Biệt:
“Chú biết rồi!”
Lão Mạc ha ha một tiếng sau đó mới ngắt máy, mà lúc này, Thẩm Tư Hạo đang điên cuồng gõ phím, cố gắng hack vào trung tâm quản lý CCTV ở Tân Kim.
Bên kia, Lệ Tư Dạ đã dùng hết một nửa số đạn của mình để bắn hạ một chiếc xe địch, nhưng còn hai chiếc khác học được cách chui vào điểm mù của anh, đang điên cuồng ép sát vào.
Một chiếc xe trong đó bất ngờ vượt lên, trực tiếp va chạm vào đuôi xe của Lệ Tư Dạ, thân xe rung lắc dữ dội, phía sau truyền tới lực đẩy khiến anh mất tay lái, xe thẳng tắp lao về phía vực, mà dưới đó là biển sâu thăm thẳm.
Lệ Tư Dạ toát mồ hôi lạnh, vội đạp thắng, bàn tay giữ chặt vô lăng xoay nửa vòng, bánh xe sau lê sát bên rìa đá, suýt chút nữa đã bay ra khỏi đoạn đường nhựa, nhưng may mắn anh phản ứng nhanh nên vẫn miễn cưỡng qua được một kiếp.
Đoạn đường này bên trái có vách núi, bên phải là biển sâu, muốn cũng rất khó thoát.
Lệ Tư Dạ đã đi qua đây vô số lần nên nhớ kỹ, phía trước cách vị trí hiện tại khoảng ba trăm mét được gọi là khúc cua tử thần, nơi đó từng xảy ra hàng loạt vụ tai nạn thương tâm, cho nên khi đến gần nhất định phải giảm tốc.
Anh ngược lại, mặc kệ nguy hiểm mà nhấn ga lao đi.
So với việc giảm tốc và bị tông trúng thì anh liều mạng còn hơn!
“Khốn kiếp, hắn muốn tự tử à?”
“Lão đại, chúng ta cũng tăng tốc theo sau hả?
“Thằng điên này!”
Ba chiếc xe phía sau, một chiếc đã đâm sầm vào vách đá do tài xế bị Lệ Tư Dạ bắn trúng vai, hiện giờ chỉ còn hai chiếc bảy chỗ vẫn đang đuổi sát theo Lệ Tư Dạ.
Bọn chúng bây giờ phải đưa ra quyết định hết sức quan trọng.
Một là giảm tốc độ xuống để đảm bảo an toàn, làm vậy có tỉ lệ cao sẽ để vụt mất anh trong cuộc đua này.
Hai là tăng tốc bám sát theo anh đến khúc cua tử thần, có khả năng phải trả giá bằng tính mạng của bản thân.
Lệ Tư Dạ nhíu mày, trong lòng thầm lẩm nhẩm tính khoảng cách.
Căng thẳng kéo dài khiến lòng bàn tay anh ướt mồ hôi.
Mắt thấy đã đến vị trí khúc cua, anh kéo cần gạt, đạp phanh, xoay vô lăng, chiếc xe chao nghiêng và xoay ngang chín mươi độ phát râm thanh kin kít đáng sợ.
Đám người phía sau hô lên:
“Mẹ nó! Ông đây cũng liều mạng!”
Hai tài xế phía sau cũng làm động tác y hệt như vậy, nhưng lúc xoay vô lăng quá đà, một chiếc xe đã lao thẳng về phía vách vực và rơi thẳng xuống.
Ầm.
Âm thanh vật nặng rơi từ độ cao hơn mấy chục mét xuống nước truyền tới làm đám người nghe mà rét lạnh trong lòng.
Lúc này, mấy tên may mắn sống sót đều đã rất tức giận.
“Tại sao tên họ Lệ kia chỉ cho chúng ta một khẩu súng? Mẹ kiếp!
Tên đó nói xong thì chui ra khỏi kính chắn gió, liều mạng bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng.
Ba phát liền trúng lên thân xe mà không có tác dụng quái gì, chỉ để lại vết lõm trên thân xe.
“Tao đã bảo xe của tên này có gắn kính chống đạn mà, mày tiết kiệm đạn đi!” Tài xế quát.
“Thằng khốn đó sắp trốn mất rồi”
Lúc này, Lệ Tư Dạ đã chạy sang khu vực rừng núi, hai bên đường toàn bộ đều là cây xanh.
Chiếc xe phía sau tựa như phát điên, một hơi tăng tốc và vượt ngang lên trên, tài xế cười gằn, sau đó đánh tay lái.
Lệ Tư Dạ vội vàng né tránh, nhưng lúc này cũng đã muộn!
Rầm.
Hông xe của Lệ Tư Dạ bị va mạnh, cả chiếc xe cũng vì vậy mà lệch khỏi đường và lao thẳng vào trong rừng cây.
Trong lúc gấp gáp, anh chỉ kịp đạp thắng, đáng tiếc vẫn bị đụng mạnh vào một thân cây phía trước.
Âm thanh va chạm một lần nữa chấn động bên tai, quán tính làm Lệ Tư Dạ đập thẳng vào vô lăng.
Một dòng máu tươi nóng ấm chảy xuống từ trên trán anh, tầm nhìn cũng mờ hẳn đi.
“Khốn kiếp…” Lệ Tư Dạ hiếm khi chửi thề như vậy, anh đưa tay lần mò tìm khẩu súng rơi dưới xe, sau đó ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn kính chiếu hậu.
Đối phương cũng vừa đâm sầm vào một thân cây ở gần đó, khói trắng bốc lên làm anh không nhìn rõ được, nhưng nếu không chạy nhanh, rất có thể chiếc xe sẽ phát nổ.
Nghĩ đến đây, anh tháo dây an toàn rồi cầm lấy sợi dây chuyền của Thẩm Nguyệt nhét vào trong túi áo, mở cửa xông ra ngoài.
Trên mặt Lệ Tư Dạ lúc này đã dính đầy máu tươi, anh loạng choạng ôm trán đi về phía trước, khu phố 31 còn cách nơi này một đoạn khá xa, làm sao đây?
Đám người phía sau vừa trèo xuống xe thì nhìn thấy Lệ Tư Dạ đang chạy trốn, cả thảy năm người gấp rút đuổi theo.
Bọn chúng tổng cộng nhận được ba khẩu súng từ Lệ Tư Không, mỗi xe một súng, đâu ngờ được hai chiếc xe khác đã bị hạ giữa chừng, bây giờ trên tay họ chỉ còn ba viên đạn, mà Lệ Tư Dạ cũng vậy.
Tiếng bước chân loạt soạt của họ không ngừng truyền tới từ phía sau, cùng với tiếng chửi rủa đầy tức giận.
“Mẹ nó, bắn đi chứ! Sao mày không bắn?”
“Trong rừng cây cối um tùm như thế này, chắn tầm nhìn thì bắn kiểu gì hả?”
“Thằng khốn này chạy nhanh thật!”
Đất nước này không cho phép bọn họ cất giữ vũ khí nóng, những kẻ vượt ngoài vòng pháp luật cố tình tàng trữ sẽ bị truy bắt và phạt rất nặng, vì vậy, ngay cả Lệ Tư Không cũng chỉ có thể cấp cho họ ba khẩu súng lục mà thôi.
Lệ Tư Dạ trong một phút lơ là không