Buổi tối, vấn đề chỗ ngủ của họ trở thành một rắc rối nho nhỏ.
Thẩm Nguyệt muốn ngủ một mình, Tư Hạo muốn ngủ cùng hai người bọn họ.
Lý lẽ của Tư Hạo cực kỳ thuyết phục:
“Vợ chồng thì ngủ với nhau có sao đâu hả mommy? Gia đình thì nên ngủ chung với nhau ạ!”
Mặc dù Lệ Tư Dạ không nói gì về chuyện sẽ ở lại qua đêm, nhưng anh ra ngoài xe mang vào một bộ đồ ngủ rồi chuẩn bị tắm luôn ở nhà Thẩm Nguyệt.
Vậy còn cần nói nữa sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên họ ngủ chung, nhưng mà cảm giác ngủ trên giường của cô thì… cô thấy có chút là lạ.
Lệ Tư Dạ đưa tay sờ tóc con trai đầy khích lệ, nhỏ giọng khen:
“Ngoan.”
Thẩm Nguyệt không đôi co với hai cha con họ làm gì, chỉ nói:
“Được rồi, vệ sinh cá nhân xong chúng ta đi ngủ.”
Cô dứt lời thì hai cha con đã vui vẻ dắt tay nhau đi rửa mặt đánh răng, cô ở bên này rửa chén, thầm nghĩ đến chuyện tương lai.
Buổi tối ba người cùng nhau lên giường nằm, Tư Hạo ở giữa vui vẻ nói:
“Con thích được ngủ cùng ba mẹ.”
Thẩm Nguyệt trêu:
“Sau này mỗi ngày chúng ta đều ngủ cùng nhau, nhé?”
“Không được, đợi con lớn thêm một chút, con phải ngủ riêng! Như vậy mới có em được!”
“Ai dạy con thế?” Thẩm Nguyệt đen mặt bóp mũi con trai.
“Hồ Ly ca ca ạ!”
Cô nhớ tới người đàn ông gian xảo kia, buồn bực nói:
“Lần sau không cho chơi chung với Hồ Ly ca ca của con nữa!”
Luôn dạy hư con trai cô!
Lệ Tư Dạ thì cảm thấy tên Hồ Ly này rất được, có dịp phải cảm tạ một phen.
Mùa thu, khí trời trở nên mát mẻ dễ chịu hơn nhiều, cho nên ba người nằm chung một giường vừa ấm vừa ngọt ngào trong lòng.
Khoảng thời gian trước họ đã quá vất vả, vì vậy hôm nay vừa lên giường nằm một lát, nói đôi ba câu liền chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, phải đến tận mười giờ rưỡi hơn Thẩm Nguyệt mới ngồi dậy.
Đêm qua cô không đặt báo thức, cơ thể cũng rã rời từ lâu nên ngủ một mạch đến giờ này.
Ở bên cạnh, Tư Hạo lăn vào trong lòng của ba mình, cánh tay và chân bé nhỏ trắng mềm gác lên người anh.
Trông bọn họ ngủ cũng giống nhau như đúc.
Thẩm Nguyệt lén lút xuống giường, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay bọn họ phải đi làm lại giấy khai sinh cho con trai, không thể ngủ quá trễ được.
Thẩm Nguyệt làm xong cơm sáng, hai cha con trong phòng cũng tỉnh.
Bình thường Lệ Tư Dạ sinh hoạt đúng giờ đúng giấc, chưa bao giờ ngủ quá mười hai giờ trưa, nhưng hôm nay, anh ngủ đến mười hai giờ năm phút!
Sau khi ăn cơm thay quần áo xong, cả nhà bọn họ ra ngoài.
Trên đường đi làm giấy khai sinh cho cục cưng, Lệ Tư Dạ hỏi:
“Con có muốn đổi luôn tên không?”
“Làm một cái tên mới ạ?” Tư Hạo hỏi.
“Đúng vậy.” Lệ Tư Dạ cố ý trêu: “Không phải con nói tên Lệ Tư Hạo không đẹp sao?”
Bé con hừm một tiếng:
“Con quyết định rồi, không đổi họ nữa!”
Dám chọc cục cưng à? Cục cưng dỗi cho xem!
Lệ Tư Dạ dở khóc dở cười, sau khi xác nhận quan hệ cha con xong liền trở mặt, mới nói một câu đã bị vặn lại, sau này chỉ sợ không ai khác quản được thằng bé ngoài mẹ của nó.
Cả gia đình dành nửa buổi sáng để làm lại giấy khai sinh cho Tư Hạo, lúc nhìn thấy tên mình biến thành Lệ Tư Hạo, thằng bé sờ cằm như một ông cụ non:
“Hay là đổi tên thành Jack Lệ, Lệ Jack nhỉ?”
Lệ Tư Dạ nghe xong búng lên trán thằng bé một cái:
“Con nghĩ gì vậy?”
Đến giờ Thẩm Nguyệt mới mở miệng:
“Ôi, tên hay đó chứ, con trai, chúng ta quay lại đi, đặt tên Lệ Jack!”
Lệ Tư Dạ đen mặt:
“Hai mẹ con em trêu anh?”
“Không có, em thật sự cảm thấy cái tên đó rất hay.”
“Vậy chúng ta sinh thêm một đứa nữa sẽ đặt là Lệ Jack.” Lệ Tư Dạ đột nhiên mỉm cười, tiến tới ôm eo cô.
Động tác của anh dọa cho Thẩm Nguyệt giật mình, cô vội vàng nói:
“Không sinh không sinh không sinh!”
Khi trước cũng là vì ngoài ý muốn, còn bây giờ nếu để cô lựa chọn thì lại khác, sinh xong phải giảm béo, vừa mệt vừa nhọc! Hơn nữa quá trình mang thai ốm nghén rất kinh khủng, càng đáng sợ hơn là lúc lên bàn sinh!
Lệ Tư Dạ cứ như bị ám ảnh bởi cái tên Lệ Jack, đi tới đi lui liền nhắc, trêu Thẩm Nguyệt đỏ mặt tía tai.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Lệ Tư Dạ đổ chuông.
Mẹ anh đã trở về sau chuyến thăm thú xa nhà của mình, muốn gọi anh để nói về chuyện Lệ Tư Không.
Có lẽ bà đọc được thông tin trên báo?
Lệ Tư Dạ đi sang một bên, nói:
“Mẹ, con nghe đây.”
“Chuyện của em con, mẹ biết hết rồi, mẹ cũng không trách gì con.
Nhưng mà, Tư Dạ à, có thể nào đừng để em con ở trong tù không?”
Vừa trở về, mở miệng liền xin anh tha thứ cho Tư Không? Vậy nếu lúc trước anh chẳng may mất mạng trong lần ám sát kia thì sao? Lệ Tư Dạ hơi tức giận:
“Chiều theo ý mẹ, con sẽ để Tư Không ra ngoài, nhưng mẹ phải hứa không được cho nó tiền, sau đó phải đuổi nó sang nước khác.”
“Sao con lại…”
“Mẹ, nếu để con nhìn thấy nó, con sẽ không chần chừ mà nổ súng đâu.
Tư Không đã thuê sát thủ ám sát con, nếu lúc đó con chết, mẹ còn bình tĩnh như thế này được không?”
Dứt lời, Lệ Tư Dạ ngắt máy, sắc mặt trầm xuống.
Mặc dù gia đình bọn họ trước