Những người từng lời ra tiếng vào và coi thường Thẩm Nguyệt vì cô còn quá trẻ, nói cô không đủ năng lực để quản lý Thẩm thị đều phải ngậm miệng lại hết.
Chưa nói đến việc Thẩm Nguyệt có kinh nghiệm trong ngành thiết kế, cô còn trẻ, cực kỳ am hiểu gu thời trang của các vị tiểu thư quyền quý, mà phía sau còn có một trợ lý có thâm niên trong nghề là Lâm Cường và vị tổng tài giàu nứt đố đổ vách Lệ Tư Dạ chống đỡ.
Có thể hiện tại Thẩm Nguyệt còn chút non kém, nhưng những người tin tưởng và giúp đỡ cô đều rất tài giỏi, điều này cho thấy cô sẽ tiến bộ nhiều hơn trong tương lai.
Ngày hôm đó, Lệ Tư Dạ tâm trạng vô cùng tốt tiến vào công ty.
Khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, ai nấy đều đoán già đoán non:
“Có phải Lệ tổng yêu vào rồi nên khác trước không?”
“Ôi, tình yêu có thể khiến người ta thay đổi nhiều thế sao?”
Một số nhân viên tụm năm tụm ba lại bắt đầu bán tán, họ không nói xấu cấp trên nên cũng không tính là vi phạm quy định của công ty.
Hầu hết nhân viên đều biết lúc trở lại Lệ thị, Lệ Tư Dạ đã mang theo một người phụ nữ và một đứa trẻ, còn có tin đồn người phụ nữ đó là Thẩm Nguyệt.
“Tin đồn gì nữa? Lúc đó tôi đã nhìn thấy rõ ràng, là Thẩm Nguyệt, cô ấy còn dắt tay một đứa trẻ cực kỳ giống Lệ tổng, cho nên nói bọn họ không có mối quan hệ gì thì có quỷ mới tin.”
Mặc kệ những lời đồn đãi trong công ty, càng đồn, Lệ Tư Dạ càng vui vẻ.
Chỉ cần họ không nói bậy về vợ con anh, thì những tin như thế cho họ biết cũng không sao cả.
Anh hỏi trợ lý Thẩm:
“Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã xong, Lệ tổng, có cần tôi gọi người chuẩn bị thêm thứ gì khác hay không?”
“Không đâu, nhỏ một chút, tình cảm vẫn tốt hơn.”
Hai người bàn qua bàn lại, Lệ Tư Dạ đột nhiên nhận được điện thoại từ mẹ của mình.
Anh dừng một lát, bắt máy rồi hỏi:
“Mẹ gọi con có chuyện gì không?”
“Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, Tư Dạ… Hôm đó thật sự xin lỗi con, mẹ cũng chỉ còn lại con và Tư Không, cho nên mới không muốn hai đứa như vậy…”
Giọng của bà Lệ đầy mệt mỏi, sau đó nói thêm:
“Chuyện Tư Không, mẹ vẫn hy vọng con sẽ thả thằng bé ra, mẹ sẽ đồng ý điều kiện của con, chỉ cần đừng để nó ở trong tù.”
“Nếu đã vậy, con sẽ đưa Tư Không ra nước ngoài.” Lệ Tư Dạ nói: “Mẹ cũng không cần gặp nó nữa.”
Mặc dù bà Lệ rất muốn năn nỉ con trai, nhưng trong giọng nói của nó đã có chút khó chịu, nếu tiếp tục thì chẳng khác nào làm khó nó, bà ậm ờ:
“Vậy được rồi, mẹ không nói nữa, chuyện Tư Không con tự tính đi.
Hôm nay mẹ gọi tới là vì muốn nói một chuyện khác, dạo trước Tư Không đã hỏi cưới Bạch Nhạc, hiện tại Bạch gia đang thúc giục chuyện hôn sự giữa hai nhà, mẹ nghĩ con nên biết.”
“Con đã thả Tư Không ra rồi, nếu không, mẹ bảo Bạch gia đưa Tư Không về nhà làm rể đi?”
Lệ Tư Dạ nghe qua đã biết ý của mẹ anh là gì, bà muốn anh trở về thực hiện lời hứa cả Tư Không, để tránh cho Bạch gia làm ầm ĩ lên, nhưng tiếc thật, anh hiện tại đã có vợ con.
“Mẹ, con có vợ rồi, hơn nữa mẹ cũng đã có một đứa cháu trai vô cùng đáng yêu.
Cho nên mối hôn sự giữa Tư Không và Bạch gia, hãy để nó tự gánh vác.”
Chuyện phiền phức của Tư Không gây ra tại sao bắt anh phải nhẫn nhịn xử lý chứ? Lệ Tư Dạ không phải loại người rảnh rỗi như vậy, anh bận bịu nhiều việc.
Bình thường anh cảm thấy cần đặt Lệ thị lên hàng đầu, nhưng bây giờ anh đã có mục tiêu sống khác rồi, vợ con mới là trước nhất.
Bà Lệ còn muốn nói gì nữa, nhưng phát hiện điện thoại đã kêu lên “tút tút”.
Lệ Tư Dạ ngắt máy xong, trợ lý Thẩm tò mò hỏi:
“Lệ tổng, kế hoạch vẫn tiếp tục chứ?”
“Tiếp tục, chuyện riêng của tôi thì không cần quan tâm.
Cậu… Cứ lo cho bản thân đi đã.”
Thẩm Nhất Độ nghe ra hàm ý trong lời nói của Lệ Tư Dạ, hắn buồn bực đấm cho bản thân một cái vì tội nhiều chuyện.
Hắn còn đang gặp rắc rối với Lệ Từ mà lại dư sức chõ mũi vào chuyện của Lệ tổng sao?
Từ ngày Lệ tổng quay về, hắn đã lên tiếng đuổi khéo Lệ Từ đi, nhưng dù cố gắng khuyên nhủ thế nào cô nàng cũng tìm đủ loại lý do để được trụ lại nhà hắn!
Lệ Tư Dạ nhìn đồng hồ rồi vùi mình vào công việc, thời gian mà anh có thể dành cho Thẩm Nguyệt không nhiều, chỉ có thể tranh thủ từng phút từng phút một.
Cô hiện tại có lẽ cũng đang chăm chỉ làm việc?
Cuộc sống của họ không hề dễ dàng, đứng càng cao, trách nhiệm và gánh nặng trên vai càng lớn, giống như một ngọn núi tùy thời có thể đè chết họ.
Buổi tối trở về nhà, Thẩm Nguyệt có hơi mệt mỏi.
Con trai cô vốn nên ở nhà lúc này lại không thấy mặt mũi đâu, đèn tắt hết, đâu đâu cũng tối đen như mực.
Cô mở cửa, đưa tay lần mò tìm đèn, nhưng bật mãi không thấy đèn sáng lên.
Kỳ quái? Chẳng lẽ là đường điện xảy ra vấn đề gì sao?
“Tư Hạo? Con có ở nhà không?”
Thẩm Nguyệt vừa rút điện thoại ra bật đèn pin thì trong phòng ngủ của mình phát ra âm thanh