Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Tai nạn bất ngờ


trước sau

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 41 : Tai nạn bất ngờ

           Hai anh em trang phục chỉnh tề bước xuống đường phố . Nhược Di bên đường lập tức nhìn thấy liền đứng dậy chạy theo , Tư Mã Nguyên nhìn cô gái phái trước vội há hốc mồm rồi cầm ví thanh toán . Chẳng lẽ trước kia Nhược Di ăn xong đều bỏ chạy sao ?? Ít nhất cũng quay sang nói với anh thanh toán hộ hay gì đó chứ .

          Duyệt Hiên đứng yên tại chỗ ngó nghiêng xung quanh một cách cẩn thận , em gái nhỏ liền vịn lấy tay anh cố gắng nhướng người lên thì thầm :

-“ Có phải anh sợ mẹ tìm thấy chúng ta không ?? ”

          Hiên Hiên khom lưng nhìn thẳng vào mắt em một cách nghiêm túc , dặn dò :

-“ Đúng thế . Nếu thấy mẹ phải lập tức bỏ chạy . Nếu không chúng ta sẽ chết chắc ”

           Ngư Thuần mím môi , khuôn mặt hơi đỏ . Cũng trịnh trọng gật đầu một cách nghiêm túc . Anh trai nói gì cũng đúng . Trước khi tìm được cha , tuyệt đối không thể để mẹ làm phát hiện kế hoạch .

           Bên kia đường có một người cũng cực kì ‘ nghiêm túc ’ nhìn hai đứa nhỏ . Tư Mã Nguyên đưa ánh mắt kì quái sang nhìn cô . Nhược Di căn bản không để ý để hình tượng . Đường đường là một tổng giám đốc mà đang núp đằng sau cái cây cười đến nước mắt cũng tuôn :

-“ Anh nhìn hai đứa nhỏ xem chúng nó nghiêm túc y hệt người lớn chưa kìa .. haha .. Chắc chắn bây giờ chúng nó .. haha .. ô ô .. em cười đến tuôn cả nước mắt .. haha .. mau mau đi theo tụi nó đừng để lạc ”

           Duyệt Hiên đưa cho em gái bản đồ rồi chạy vào cửa hàng tiện ích , tiệm sách , tiệm cafe .. chỉ nhìn thấy Hiên Hiên bé nhỏ mỗi lần bước ra đều rầu rĩ lắc đầu . Hai anh em đi hết con đường này đến con đường nọ . Hết hẻm này đến con phố kia . Cả những tiệm cửa hàng nhỏ cũng đi vào rồi đi ra , không bỏ qua bất kì khe hở nào .

           Mã Nguyên và Nhược Di đi đằng sau một tí cũng chẳng hiểu bọn nhỏ rốt cuộc đang làm gì . Chỉ lẳng lặng đi theo phía sau , không gây ra bất kì hành động nào để bị phát hiện .

           Ngư Thuần tê hết cả chân liền ngồi xổm trước tiệm áo cưới Feng Feng , Hiên Hiên dặn dò em ngồi yên đó rồi chạy đi mua nước .

            Ngư Ngư đứng dậy tựa người vào bức tường , đôi chân nho nhỏ quây quẩy . Cúi người dùng bàn tay đấm đấm vào chân rồi lại ngồi xổm xuống đất thở dài . Miệng ngân nga một bài hát nào đó .

          Mã Nguyên đứng gần đó say mê nhìn đến không chớp mắt . Thật đáng yêu . Ánh mắt đầy yêu thương nhìn sang người kế bên . Làn da trắng hồng hào , cánh môi mỏng không son mà đỏ . Chiếc mũi nhỏ cũng vì lạnh mà đỏ lên , khẽ sụt sịt . Nhược Di ngước mắt lên nhìn Mã Nguyên khiến anh ngại ngùng mà đỏ mặt :

-“ Ô ô .. anh nhìn con gái em lạnh đến môi tím đi rồi kìa ”

           Ngư Thuần đưa hai tay lên miệng thổi thổi . Chiếc chuông leng keng ở cánh cửa làm Ngư Thuần thích thú ngẩng đầu lên nhìn . Tim có chút vội vã đập mạnh , là chú xấu xa . Ô , cô kia là ai mà lại choàng lấy tay chú đó . Ô , nhìn kĩ thì chú đó ăn mặc cũng không phải nghèo khổ . Sao cô gái đó lại mi vào má của chú đó . Ô chú đẹp trai thiệt thòi rồi ..

           Người đàn ông nhanh chóng cùng cô gái kia lướt qua cô bé đang ngồi xổm dưới đất . Mã Nguyên thoáng thấy Nhược Di thân thế cứng đờ , ánh mắt cũng trở nên kì lạ liền hướng mắt nhìn theo .

            Ngư Thuần đưa tay đặt lên ngực tự chất vấn bản thân .

Tại sao lại có cảm giác thân thuộc đến thế này . Tại sao trong lòng có chút phấn khởi . Tại sao khi nhìn thấy cô gái đó mi má chú đó trong lòng có chút không thích . Tại sao khi họ lướt qua mình liền cảm thấy mất mác .. Rốt cuộc chú đó ..

          Duyệt Hiên tay cầm lấy ly sữa nóng , khom lưng nhìn em gái đang thừ người :

-“ Ngư Thuần , làm sao thế ?? Sữa của em đây n- .. ”

           Ánh mắt Ngư Ngư có chút biến hóa , miệng há to bật thốt :

-“ Cha .. ”

          Nói xong rồi quay đầu chạy băng qua đường . Chiếc còi xe kêu inh õi , Duyệt Hiên trợn to mắt nhìn chiếc xe hơi trắng đang lao về phía em gái . Ly sữa trên tay rơi xuống nền đất lạnh lẽo .

         Đôi chân nhỏ bất chấp mọi thứ lao qua đường , giọng ngọt ngào thiết tha gọi lấy :

-“ Cha .. Cha .. ”

          Duyệt Hiên nhanh chóng chạy ra giữa đường ôm lấy em gái . Mắt hướng về chiếc xe đang lao tới . Thân thể đột nhiên cứng đờ , nặng nề . Ngư Thuần chưa kịp nhận ra chuyện gì liền bị tiếng kêu của anh trai làm cho thức tỉnh liền quay đầu . Mắt trợn to lên hoảng sợ kêu :

-“ Mẹ .. ”

-“ Mẹ .. ”

         Hai âm thanh non nớt phát ra cùng lúc . Đáp trả lại chỉ có âm thanh va chạm kịch liệt .

           “ Rầm ”

           Thất Nghị trong lòng đột nhiên xông lên nỗi bất an khó tả liền quay đầu lại . Nhìn người nằm trên vũng máu , tim anh bỗng nghẹn lại khó tả thành lời . Đầu óc choáng váng , hơi thở cũng rất gấp gáp .

            Chân không ý thức được cứ từ từ nhích đi . Hầu Ngọc Diệp cúi nhìn cánh tay vừa bị gạt ra trong lòng vô cùng mất mác , liền đưa mắt nhìn về phía đám đông đang bu lấy . Đáy mắt hiện lên tia bi thương .

             Ngư Thuần nhìn trán mẹ chảy rất nhiều máu liền hoảng sợ khóc òa lên . Duyệt Hiên lấy chiếc khăn tay trong túi ra gấp lại rồi nhẹ nhàng đặt lên trán mẹ , tay run rẩy . Mẹ , xin đừng xảy ra bất cứ chuyện gì . Làm ơn đi .

             Duyệt Hiên không ngừng hét , đến cả cổ họng cũng ran rát đỏ lên :

-“ Gọi xe cứu thương đi . Mau gọi xe cứu thương .. Mẹ , mẹ đừng ngủ . Con dẫn mẹ đi bệnh viện .. Mẹ .. mẹ ”

              Tư Mã Nguyên cuống cuồng cầm điện thoại gọi cho xe cứu thương . Sắc mặt tái nhợt .

               Thất Nghị nhìn khung cảnh hoảng loạn đến rối rắm , miệng đột nhiên cất tiếng :

-“ Nhược Di ?? Nhược Di , là em sao ?? Di Di .. ”

               Duyệt Hiên đang hoảng loạn đột độ nhưng âm thanh đó vẫn lọt vào tai cậu , ngẩng đâu lên nhìn chủ nhân giọng nói ấy . Đôi mắt đột nhiên lóe sáng rồi thâm trầm có chút thay đổi .

               Triệt Đông xắn áo tay áo sơmi thong thả trên sảnh , ánh mắt vô tình lướt sang người đang nằm trên chiếc xe đẩy , sắc mặt lập tức tái xanh . Điều khiến anh sợ hãi hơn nữa không phải là hai đứa bé y hệt phiên bản thu nhỏ của hai người ấy đang hối hả chạy theo sau mà là Thất Nghị cũng đang đi theo phía sau .

                Trước cửa phòng cấp cứu vang lên tiếng khóc nức nở đầy bi thương . Khiến người khác lướt qua mà tim cũng nhói theo .

                 Một mảng màu tan thương .

 ~~~~~~~~~~~~~~

    


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện