Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Tru Tiên Vương hiển lộ, Tất Vương Tô Trường Ngự (*)


trước sau

(* Tất ở đây là ‘trâu bò’ trong ‘giả trâu bò’)


Vương vực.


Tô Trường Ngự không ngờ, mình mới vừa xuất hiện, đã phải đánh nhau.


Dù mình có tăng năm trăm năm công lực, đạt đến Kim Đan cảnh.


Nhưng cái loại chuyện đánh nhau này, càng ít thì càng tốt.


Nếu có thể không đánh nhau thì không nên đánh.


Dĩ hòa vi quý không tốt hơn sao?


Tô Trường Ngự nhìn đối phương chằm chằm, chậm rãi mở miệng.


Hắn không nghĩ mình yếu hơn đối phương, nhưng nếu kết được duyên với nhau thì là tốt nhất, nếu có thể hóa giải hiểu lầm hoặc mâu thuẫn giữa hai bên, vậy thì quá tốt.


"Đã xảy ra chuyện gì?"


Tô Trường Ngự hỏi. Hắn đứng giữa hư không, đối mặt với mấy trăm thiên kiêu, mặt không hề biến sắc, trái lại vẫn bình tĩnh tự nhiên.


Cứ như đứng trước mặt hắn không phải là thiên kiêu, chỉ là những tu sĩ bình thường.


Sự bình tĩnh tự nhiên này, làm mọi người kinh ngạc.


Vì họ đều là thiên kiêu thật sự.


Mấy trăm người bọn họ đứng ở đây, đã chốt chặt cả phiến hư không này.


Vậy mà Tô Trường Ngự vẫn có thể hờ hững như vậy, bảo sao họ không kinh ngạc.


Đương nhiên, nói gì thì nói, cũng vì Tô Trường Ngự có vẻ ngoài quá phi phàm.


Hắn đứng ở đó, chẳng khác gì một vị tiên.


Không ai biết lai lịch của Tô Trường Ngự, cũng như Diệp Bình.


Nên bọn họ kiêng dè, miệng kêu la om sòm cũng chỉ để thăm dò thôi.


Ít nhất cho tới lúc này, vẫn chưa có ai dám ra tay, không ai muốn làm chim đầu đàn.


"Đại sư huynh, nơi này là vương vực, vị này là bằng hữu của đệ, Hoàng Phủ Thiên Long, đám người kia tụ tập ở đây, là để giết hai chúng ta, cướp Tiên Vương cổ lệnh để vào cửa ải tiếp theo."


"Còn đây là tọa kị của đệ, bọn họ cũng ngấp nghé tọa kỵ của đệ!"


Diệp Bình lên tiếng, chỉ vài câu đã thuật rõ đầu đuôi.


Hắn nói xong.


Tô Trường Ngự liền thắc mắc.


Vương vực là cái gì?


Chỉ giành một tấm cổ lệnh muốn giết người?


Không tới mức đó chứ?


Tô Trường Ngự không biết quy tắc của chuyện này, nên chưa hiểu được.


Nhưng gì thì gì, trong này nhất định là có hiểu lầm.


Tô Trường Ngự định lên tiếng giảng hòa, để mọi người không huyên náo với nhau nữa.


Nhưng lời ra khỏi miệng, thì ý đã thay đổi.


"Vậy à?"


Hai chữ cực kì hờ hững.


Tô Trường Ngự nhìn đám người kia, không có giận dữ, cũng không có sự khinh miệt.


Chỉ có sự hờ hững lạnh nhạt.


Kiểu lạnh lùng hờ hững này, làm người ta thấy sợ, thấy khó chịu không hiểu tại sao.


Giọng điệu của hắn mang tới cảm giác như đang chất vấn.


Bị Tô Trường Ngự quét mắt qua, ai nấy đều tự nhiên thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào hắn.


Đây là điểm đáng sợ của Tô Trường Ngự.


Không cần ra tay, chỉ một ánh mắt, một câu nói, đã làm người ta vô thức thấy khó ở.


"Các hạ, đây là quy củ của vương vực, bằng hữu của sư đệ ngươi bị vương vực chọn làm người chấp lệnh, bọn ta cũng đành chịu thôi. Đây là quy củ."


Ai đó lên tiếng, trên thân thiên kiêu này có hào quang bảy màu quấn quanh.




Y giải thích, đây là quy củ.


"Quy củ của ai?"


Tiếng Tô Trường Ngự lại vang lên, giọng vẫn lạnh tanh, không cảm xúc.


Mang theo ý chất vấn.


Người kia không dám trả lời, không biết tại sao lại thấy hơi hoảng hốt.


"Quy củ của vương vực đương nhiên là do Tru Tiên Vương đặt ra!"


"Chẳng lẽ, các hạ coi thường cả Tru Tiên Vương?"


Y không dám đáp, nhưng có người dám đáp thay.


Người này cũng là một thiên kiêu, sau lưng có một cây thần thụ xanh biếc, tỏa xuống những làn ánh sáng chói mắt.


Là một thiên kiêu đương thời, người này rất tự tin, đối mặt với Tô Trường Ngự, vẫn dám nói chuyện.


Tô Trường Ngự không định trả lời gã.


Nhưng hắn lại không khống chế được bản thân.


"Quy củ của Tru Tiên Vương? Thì nhất định phải tuân thủ?"


Tiếng Tô Trường Ngự vang lên.


Mọi người đều im bặt.


Cả Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long và long mã cũng vậy.


Thế này thì ghê gớm quá đó!


Nơi này là thế giới do Tru Tiên Vương sáng lập ra. Tru Tiên Vương là ai? Là một trong mười hai Tiên Vương trong truyền thuyết!


Tiên Vương thượng cổ, loại người một đầu ngón tay cũng giết được hết cả đám người.


Vậy mà.


Tô Trường Ngự lại bất kính với Tru Tiên Vương như thế?


Thế này thì cũng ghê gớm quá!


Ầm ầm!


Ngay lúc này, bầu trời của vương vực chợt vang lên một tiếng sấm kinh thiên.


Như thần lôi diệt thế, to tới mức làm mọi người ù cả tai, trong lòng run sợ.


Câu vừa rồi của Tô Trường Ngự kiêu ngạo quá, đã khiêu khích tới Tru Tiên Vương!


"Diệp sư huynh, Đại sư huynh của huynh thật đúng là mãnh nam."


Hoàng Phủ Thiên Long không nhịn được nuốt nước miếng, hắn tự cho mình là thiên kiêu, nên ngang ngược càn rỡ, năm đó một đường đánh ngang mười nước, cực kỳ kiêu ngạo.


Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Trường Ngự, Hoàng Phủ Thiên Long mới biết.


Mình là con nít gặp phải ông nội thôi.


Thế nào gọi là kiêu ngạo?


Thế này mới là kiêu ngạo!


Thế nào gọi là thiên kiêu?


Thế này mới gọi là thiên kiêu.


Thế nào gọi là vô địch?


Thế này mới gọi là vô địch.


Đừng nói Hoàng Phủ Thiên Long, ngay cả Diệp Bình lúc này cũng nhiệt huyết sôi trào.


Đại sư huynh quả nhiên là mãnh nam tuyệt thế.


Đại sư huynh quả nhiên là cao nhân ẩn thế.


Ngay cả Tru Tiên Vương cũng còn không sợ!


Như này không phải cao nhân ẩn thế, ai mới là cao nhân ẩn thế?


Đại sư huynh uy vũ!


Diệp Bình bừng bừng máu nóng.




Trái lại, Tô Trường Ngự sầu muốn khóc.


Bởi vì hắn lại bắt đầu phát bệnh!


Vốn là muốn dĩ hòa

vi quý, bảo mọi người bớt giận, ngồi xuống từ từ nói chuyện với nhau, không cần phải bừng bừng đấu chọi, có chuyện gì không thể đàng hoàng ngồi xuống nói chuyện với nhau được chứ.


Nhưng bây giờ, chẳng những không giúp câu chuyện bình hòa lại, ngược lại còn dấn sâu thêm, đi hạ nhục Tru Tiên Vương người ta!


Này không phải muốn chết hay sao?


Ai nha, chuyện này rốt cuộc là sao thế này?


Cũng đã tăng được cả năm trăm năm tu vi rồi, sao lại không đổi được tật xấu này?


Mọi người còn đang chấn động.


Chợt.


Một âm thanh cực kì hùng hậu vang lên từ trên bầu trời.


"Kẻ nào đang hạ nhục ta?"


Thanh âm vang lên.


Trên vòm trời, mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang rền, mây đen dày đặc tụ thành một đôi mắt đáng sợ, nhìn chằm chằm vào các thiên kiêu trong hư không.


Mọi người đều cảm nhận được sự uy áp trước giờ chưa từng có.


Uy thế đến từ Tiên Vương.


Đây mới thực sự là Tiên Vương.


"Thỉnh Tiên Vương thứ tội, không phải chúng ta mạo phạm ngài, là người này nói lung tung."


Lập tức có người mở miệng, chỉ vào Tô Trường Ngự.


Thế là.


Đôi mắt kia liền chuyển sang, tập trung vào Tô Trường Ngự.


Đối mặt với thiên uy dữ dội, Tô Trường Ngự luống cuống.


Giờ đã sợ chưa?


Tru Tiên Vương cũng bị ép phải hiện ra rồi!


Đã biết sợ chưa?


Dù mình có tăng trưởng năm trăm năm tu vi, nhưng đối phương là Tiên Vương.


Quỷ mới biết là cảnh giới gì, nhưng mang một cái chữ tiên, e là chỉ tùy tiện nhẹ một cái cũng giết chết mình rồi! Đọc bản dịch sớm và đầy đủ nhất tại vip.bachngocsach.com


Tô Trường Ngự không ngừng cố gắng làm mình bình tĩnh lại.


Hắn biết mình nhất định không được căng thẳng.


Bởi vì càng căng thẳng, bệnh sẽ càng thêm nặng.


Không được căng thẳng.


Nhất định không được căng thẳng.


"Ngươi là người phương nào?"


Thanh âm Tru Tiên Vương vang lên.


Hỏi Tô Trường Ngự.


Tô Trường Ngự hít sâu, không ngừng tự nhủ bản thân không được khẩn trương.


Phù!


Hít sâu!


Chừng mười hô hấp sau.


Mọi người vẫn đang nhìn hắn chăm chú.


Tô Trường Ngự mở miệng.


"Ngươi xứng hỏi sao?"


Thanh âm vang lên.


Tô Trường Ngự không thay đổi chút nào.


Mọi người lại chìm vào im lặng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện