Tiết học môn tự chọn chỉ có 40 phút, vốn không đủ để xem hết một bộ phim được, nhưng chuông tan học vang lên mà mọi người vẫn điên cuồng yêu cầu xem tiếp, dù sao tiết sau cũng là tiết tự học, không ảnh hưởng gì.
Giáo viên có chút do dự, Chi Chi đứng lên, có lý có lẽ trình bày: “Lúc trước cô có nói, nghệ thuật là phải cảm nhận, nhưng nửa tháng sau xem lại, tình tiết vở kịch đã quên, cảm giác cũng đã mất.
Hơn nữa dù chúng em có về lớp tự học, chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên, không thể chuyên tâm, chi bằng xem một lần cho xong, em có thể đảm bảo mọi người sẽ không trễ nãi chuyện học tập.” LQĐÔN
“Em đảm bảo? Em lấy gì đảm bảo?” Nữ giáo viên cười hỏi.
“Em là lớp trưởng lớp 2, nếu không làm được, thì em xin tự nhận lỗi từ chức ạ.” Chi Chi mặt không đổi sắc, thậm chí có chút mong chờ.
Nữ giáo viên cảm thấy rất thú vị, nghiêm túc hỏi: “À, vậy lớp 2 ở lại, lớp 1….”
Trang Gia Minh giơ tay: “Em cũng đảm bảo ạ.”
Ninh Mân nhân cơ hội nói: “Đây là lớp trưởng lớp 1 bọn em.”
“Các bạn hai lớp nhưng lại một lòng một dạ nhỉ.” Cô giáo bật cười, cuối cùng dưới ánh mắt khát vọng của bọn họ, gật đầu đồng ý, “Vậy cứ xem tiếp đi.”
Mấy bạn học hoan hô một tràng dài.
Vì vậy phim tiếp tục được chiếu.
Đợi tới lúc đám đàn em tìm ra thẻ mượn sách ngày trước, Fujii Ki phát hiện phía sau thế mà có bức ảnh của mình, chuyện xưa rốt cuộc đạt tới cao trào.
Trong phòng học vang lên tiếng nức nở trầm thấp.
Chi Chi đã từng xem một lần, nên không xúc động như mấy cô, chỉ kinh ngạc với điều trùng hợp kỳ diệu: Fujii Shu để lại cho Fujii Shu một quyển sách, là tập cuối cùng của “Hồi ức tháng năm như nước,” có tên là “Thời gian tái hiện.”
(Phim có tên là Thư tình, mọi người có thể tham khảo, mình đọc sơ qua để edit thì có nói đến hình như có hai nhân vật trùng tên họ là Fujii, nên ai muốn tìm hiểu thì xem hộ mình nhé)
Cảm giác rất vi diệu.
Xem phim cũng tựa như xem ca nhạc, xem là chuyện xưa nhưng cũng không chỉ là chuyện xưa.
Điều mà Trang Gia Minh để ý hoàn toàn khác với Chi Chi.
Đổi lại ngày trước, cậu sẽ tiếc hận vì sao Fujii Shu không sớm nói ra tình cảm của mình, có lẽ hôm tặng sách thổ lộ hết tất cả, thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng hôm nay thầm mến một người, ngược lại có thể cảm nhận được tâm trạng kia.
Lo được lo mất, do dự chần chừ, không dám đối mặt nói ra, không thể làm gì khác hơn là dùng phương thức uyển chuyển để biểu đạt.
“Thư tình” rất dài, 117 phút, cho đến khi tan học của tiết tự học cuối cùng vẫn chưa chiếu xong.
Cô giáo vội đi ăn cơm, nên đi tới bên cạnh Chi Chi, thấp giọng dặn dò cô lát nữa xem xong thì tắt máy tính đóng cửa.
Chi Chi gật đầu đáp ứng.
Đợi đến khi phim chiếu xong, đã tới thời gian cơm tối.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đỏ rực một mảnh, trên mặt đất là học sinh kéo nhau chạy về phía phòng ăn, gió đêm thổi làm hơi nóng mùa hè dần dần biến mất, bên tai vẫn còn lưu lại tiếng kêu gào trong phim.
“Cậu ổn không.”
“Tớ ổn.”
Các bạn học ngồi ở vị trí, thấp giọng trò chuyện với nhau, mãi vẫn chưa rời đi.
Chi Chi bước lên bục giảng, tắt thiết bị đầu chiếu, nhắc nhở mọi người: “Mau đi ăn cơm đi, tự học buổi tối đừng tới muộn đấy.”
“Quan Tri Chi, cậu càng ngày càng gương mẫu đấy.” Ninh Mân lấy lại tinh thần trước, cười hì hì trêu chọc cô.
Chi Chi làm bộ phiền muộn: “Cậu có Trang Gia Minh, mình không có.
Uyển Uyển không có lương tâm, bỏ lại mình để chọn tiết âm nhạc.”
Ninh Mân ngó ngó Trang Gia Minh đang thu dọn sách vở, giọng nói vi diệu: “Là Trang Gia Minh nhà cậu.”
Trang Gia Minh da mặt mỏng: “Khụ khụ!”
Ninh Mân làm mặt quỷ, không nói gì thêm, cùng Kỷ Khả Nhân đi ăn cơm.
Mấy bạn học tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn lại hai người họ.
“Đi ăn cơm không?” Trang Gia Minh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, dò hỏi.
“Cũng chưa đói, không đi.” Chi Chi lắc đầu nói, “Em đi tắm trước, lát về mua cái bánh bao ăn vài miếng là được.”
Cô là một dưỡng sinh girl (theo mình hiểu là biết chăm chút lo cho sức khỏe), dù mùa hè cũng phải bật nước nóng tắm rửa, khác với nam sinh chỉ dùng nước lạnh tắm dội.
Trang Gia Minh rất rõ thói quen của cô, thuận thế nói: “Vậy anh mua cho em.”
“Anh cũng không ăn?”
“Không đói.” Cậu cười, lại đưa nửa ly café còn dư lại cho, “Buổi tối em uống đi, lát nữa trả ly cho anh là được.”
Chi Chi cũng nghĩ tới chuyện này: “Anh chờ em một lát, em đi lấy ly, anh rót qua cho em là được.”
“Đó không phải là lại phải rửa thêm một cái nữa à?” Cậu cầm túi bút và sách vở lên, ỷ vào người cao chân dài, hai bước làm thành một đi về lớp học, để lại cô đứng nguyên tại chỗ: “Lát nữa trả anh, anh đi trước.”
Chi Chi: “….” Thiếu vài phút à? Nam sinh thật đúng là không kiên nhẫn mà.
Cô lắc đầu, trở về phòng học đổ café vào ly của mình, sau đó rửa sạch ly, quẹo vào lớp 1, tìm được chỗ ngồi của Trang Gia Minh, nhét ly vào chỗ quen thuộc của cậu.
Lúc rút tay ra, không cẩn thận kéo ra một bức thư.
Phong bì màu hồng, dán trên miệng bì thư là một trái tim tình yêu màu tím.
Chi Chi rất quýnh, xem “Thư tình” xong thì nhận được thư tình, không hổ danh là Trang Gia Minh.
Sau đó mặt không đổi sắc nhét trở lại.
5h50’.
Trang Gia Minh đưa bánh mỳ cho Chi Chi xong quay lại, phát hiện ra bức thư ở trong ngăn bàn.
Cậu sợ hết hồn, theo bản năng nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai để ý, vội vàng kẹp vào trong sách bài tập.
Để người khác thấy cái này không phải là chuyện hay ho gì, cậu bị trêu chọc còn chưa tính, ngộ nhỡ người gửi thư bị lộ ra ngoài ánh sáng, nặng thì bị đâm thọc, nhẹ thì bị giễu cợt, chẳng có chút ý nghĩa gì.
Cậu làm như không có chuyện gì tiếp tục tìm sách vở, rất nhanh thấy ly nước đã được rửa sạch.
Ngón tay dừng lại phía trên một lúc, rồi từ từ thả ra.
6h, tự học buổi tối chính thức bắt đầu.
Từ bắt đầu lớp 11, tiết đầu tiên tự học buổi tối không phải là tự học, giáo viên khác nhau cũng sẽ sắp xếp khác nhau.
Có lúc giảng đề thi, có lúc thi luôn trong lớp, số may thì còn có thể xem vài đoạn phim.
Hôm nay giáo viên ngữ văn cho bọn họ xem tập 87 trong , đoạn Lâm Đại Ngọc vào phủ Giả.
Đoạn này chính là tiết học đầu tiên học kỳ 1, bọn họ vừa học qua.
Trang Gia Minh xem không tập trung, trong lòng hơi lo lắng vì bức thư trong vở bài tập: Lúc Chi Chi để ly nước, có thấy bức thư đó không, có hiểu lầm gì không?
Thật vất vả chịu đến khi xem xong đoạn phim, cậu mở sách bài tập ra, mượn sách che chắn, lặng lẽ rút bức thư ra, bên trong là bài thơ tình được chép lại: "One word is too often profaned, For me to profane it..." (Trích bài thơ One Word is Too Often Profaned của Percy Bysshe Shelley)
Thành thật mà nói, khoảnh khắc cậu thấy dòng chữ bằng tiếng Anh, trong lòng