Sau hai ngày đại hội thể dục thể thao, bạn học Quan Tri Chi vinh quang trở thành một phế nhân.
Cô học cô Lâm uống trà hạt biển béo với câu kỷ tử, thêm hai bông cúc thanh nhiệt giải độc, cầm lấy bình giữ nhiệt bắt đầu chăm sóc sức khỏe.
Vậy mà, lúc nước đến chân mới nhảy thì cứu chữa cũng không có tác dụng gì, amidan bị nhiễm trùng rồi.
Cổ họng đau muốn chết, hoàn toàn không nói ra lời, cũng may là không quá nóng, chỉ hơi khó chịu mà thôi.
Khiến trong lòng cô thấy bất công chính là, Trang Gia Minh đến cả rắm cũng không thả, còn nói cô: “Em quá thiếu rèn luyện.”
Chi Chi: “….” Này này, đừng quá đáng thế, mọi người đều chạy bộ 800 mét buổi sáng đấy, biết không hả?
Nhưng nghẹn trong cổ họng, bác bỏ không được, chỉ có thể bị nghẹn lại, tức đến má hơi phồng, miệng mím chặt.
Trang Gia Minh thấy thế, ngược lại dâng lên cảm giác thân thiết, cảm thấy em gái nhà bên trước kia đã trở lại, trong lòng không tránh khỏi nhảy nhót: “Sau này tiết thể dục không được lười biếng về lớp, rèn luyện nhiều thêm một chút, nữ sinh bọn em không thích chơi bóng rổ thì đánh cầu lông cũng được.”
Chi Chi bịt lỗ tai lại.
Trang Gia Minh giả vờ như không thấy cô ghét bỏ, quyết định giao hẹn: “Tiết thể dục thứ tư, anh tìm em đánh cầu lông, không tới thì anh sẽ nói cho mẹ em biết.”
Chi Chi tức hộc máu: “Anh lại còn mách lẻo? Trẻ con quá không vậy?”
“Có tác dụng là được.”
Đây đúng cmn có tác dụng thật! Nếu mẹ Quan biết cô bị bệnh mà không nói với người trong nhà, nhất định sẽ mắng cô cả ngày.
Không còn cách nào khác, Chi Chi bị ép buộc đồng ý với hiệp ước không công bằng kia.
Nhưng thứ tư, kinh nguyệt của cô tới thăm.
Lúc này, kinh nguyệt đáng ghét lại là bùa hộ mệnh.
Trang Gia Minh chỉ cần nghĩ tới bộ dạng thảm thương của cô mấy lần trước, trong lòng lập tức run sợ: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước ấm nhé.”
“Uống nhiều nước ấm, câu nói vô dụng nhất của con trai.” Chi Chi lắc đầu than thở, “Anh như vậy độc thân cũng đáng đời lắm.”
Trang Gia Minh ngẩn người, khiêm tốn thỉnh giáo: “Không đúng à?”
“Nói không bằng làm.” Chi Chi nghi ngờ mình bị hội chứng Stockholm, tự làm khổ đến nghiện, rõ ràng lòng đau như dao cắt, nhưng vẫn không nhịn được truyền thụ kinh nghiệm cho cậu, mong cậu muốn gì được nấy, thuận buồm xuôi gió, “Ngoài miệng anh quan tâm 100 lần, thì cũng chỉ mấy lần cảm động, sao so được hành động thật sự.”
(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính có 5% nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm - Theo Wikipedia)
Trang Gia Minh liếc cô một cái, ngẫm nghĩ, cho nên, bây giờ cậu nên đi rót cho cô một ly nước ấm sao? Nhưng chạy vào lớp họ rót nước, hình như làm nổi quá.
Chi Chi thấy bộ dạng kia, trong lòng vạn phần tò mò đối tượng là ai, không nhịn được nói bóng nói gió: “Tất nhiên, bình thường bọn em sẽ hơi khách sáo, nói “Không cần,” nhưng anh phải phân biệt được lúc nào thì từ chối thật sự, lúc nào thì làm bộ….
Nếu không thì anh nói cụ thể với em đi, em phân tích một chút cho anh hiểu?”
Trang Gia Minh ngó cô, bình tĩnh nói: “Em đang nói gì anh nghe không hiểu.
Em muốn uống nước ấm đúng không? Anh đi rót cho em.”
Giấu kỹ như vậy ư, đến mức này sao? Chi Chi hết sức khó hiểu, lại bởi vì trong lòng mình có quỷ nên cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đoán mò.
Trang Gia Minh đưa cô đi một mạch về lớp, còn rót cho cô một ly nước ấm.
Trình Uyển Ý thấy Chi Chi mệt mỏi gục xuống bàn thì cười: “Bình thường hoạt bát không đỡ được, giờ lại im lặng quá.” Nói xong, đưa một thanh socola qua, “Bổ sung thêm đường.”
Chi Chi nhận lấy bóc ăn.
Trang Gia Minh liếc thấy có quyển luyện chữ đặt trên bàn cô, có chút kinh ngạc: “Anh có thể xem không?”
Cô nói: “Cứ xem đi.”
Cậu vội mở ra, phát hiện không phải là bảng chữ mẫu để viết theo, mà là sách dạy người ta cách phác họa nét bút, viết chữ đẹp: “Em đang luyện chữ?”
“Vì điểm trình bày.” Vẻ mặt cô đau khổ.
Nếu như nói sau khi sống lại điều gì không quen nhất, thì đó chính là dùng bàn phím gõ ít hơn, dùng bút nhiều hơn, có lúc còn quên viết một chữ như thế nào, tất cả đều là di chứng sau khi không giấy hóa.
“Trước kia không cố gắng, bây giờ hối hận hả?” Trang Gia Minh cười cô.
Mẹ cậu là một tay viết chữ bút lông rất đẹp, khi còn nhỏ từng dạy họ.
Trong nhà nghèo, đồ đạc không đầy đủ cũng không sao, gom báo cũ, dùng bút lông thấm nước viết, tới khi viết đầy, phơi báo dưới ánh nắng mặt trời là được.
Đợi đến khi luyện chữ đã khá rồi, sẽ dùng mực nước luyện, lúc ấy nghiên mực và con mực (dụng cụ mài mực) cũng đắt, dùng mực nước, một bình to đen thùi lùi, có thể viết rất lâu.
Còn nữa, cậu nhớ rất rõ, mỗi lần mình chăm chỉ luyện chữ, bạn nhỏ Quan Tri Chi sẽ cầm cây sáo đứng bên cạnh thổi vù vù loạn xạ, hoặc là đột nhiên xông tới “Hù” một tiếng, không ngừng gây sự quấy nhiễu cậu.
Cứ như vậy, chữ viết của cô đẹp hơn cậu, có thể nhận được hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ và một túi sung khô làm phần thưởng.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô nhận được đồ ăn vặt nhưng không độc chiếm một mình, mà sẽ chia cho cậu một nửa, chỉ có điều yêu cầu: “Anh cho em hôn một cái thì em sẽ cho anh.”
Mẹ cậu đứng bên cạnh cười không ngừng, đẩy đẩy cậu nói: “Đây là em gái thích con đó.”
Em gái còn nhỏ, phải nhường em gái.
Cậu được ba mẹ ân cần dạy bảo, chỉ có thể làm bộ viết không đẹp, sau đó nhường đồ ăn vặt cho cô, rồi đợi đến khi cô về nhà, lại lôi quyển vở luyện chữ ra.
Nhưng cậu nhượng bộ như vậy, còn người nào đó lại không kiên trì được.
Đối với cô, Hoàn Châu cách cách, Truyền kỳ Bạch nương tử, Tây Du ký rất có sức hút, nghỉ hè hàng năm đều đứng trước mặt TV không chịu đi, học tiểu học đã bị cận nhẹ.
Phong thủy luân chuyển, đến lớp 11 trung học, thế mà lại làm lại.
“Bảng chữ mẫu trong nhà còn chưa vứt, em cần thì anh tìm cho em.” Cậu nói.
Chi Chi rùng mình, phảng phất như thấy được quyển luyện chữ màu hồng, khống chế sợ hãi: “Không cần không cần, em yêu cầu không cao, có thể viết ngay ngắn là được.”
Vốn chữ cô viết rất cẩu thả, tròn tròn trơn trơn, không đủ nét ngay ngắn, bây giờ luyện nét bằng bút đầu cứng, không mong viết được đẹp, mà chỉ cần ngay ngắn phóng khoáng, khiến thầy cô chấm bài thi có ấn tượng tốt là đủ hài lòng rồi.
Nên biết rằng, điểm ngữ văn cao như vậy, chữ viết có nắn nót hay không chiếm tỷ lệ rất cao.
Trang