Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Cầu Vượt


trước sau

Lý Dương Kiêu nhìn theo hướng mà cậu ta ra hiệu, thì bắt gặp Diệp Thiêm đang đứng bên cạnh đạo diễn.

Cậu ta trông có vẻ còn nhỏ nhắn hơn trên biển quảng cáo, nhìn qua là thấy được cánh tay và cẳng chân gầy gò, có phần giống với trẻ vị thành niên. Thực ra cậu ta rất đẹp, da trắng nõn, mặt mày dễ chịu, cằm hơi nhọn.

--- Nếu khóc hẳn là sẽ đẹp lắm nhỉ. Suy nghĩ này vụt qua trong đầu Lý Dương Kiêu, sau đó y rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, gạt bỏ cảnh tượng Diệp Thiêm khóc lóc níu lấy Trì Minh Nghiêu ra khỏi đầu mình.

Khi trang điểm, Tiểu Lãng vẫn liến thoắng liên mồm: "Không phải vai con trai đó vốn là của người khác hả, sao tự dưng lại đổi thành Diệp Thiêm chứ..."

"Hả? Lý Dương Kiêu nghiêng đầu hỏi, "Phần diễn của Tô Khiên bị xóa rồi hả?"

Tiểu Lãng vươn tay chỉnh lại tóc y: "Đúng rồi, đạo diễn vừa qua nói với em, cảnh quay của đứa trẻ đóng vai này hồi trước giờ thành công cốc cả rồi, ước chừng anh cũng có một phần phải quay lại đó."

Lý Dương Kiêu lặng im không nói. Y và đứa trẻ Tô Khiên từng đóng vai kia cũng không hẳn là thân thiết, chỉ quay với nhau có mấy ngày thôi, còn thêm phương thức liên lạc của nhau, nhưng bình thường không ai chủ động liên lạc với người kia. Có điều bây giờ nghe được tin này, y vẫn không rõ đây là cảm giác gì, vừa kinh ngạc, cũng có phần buồn thay cho cậu ấy.

Công bằng mà nói, độ tồn tại của cậu con trai trong bộ phim cũng không quá cao, lời thoại cũng không nhiều. Nhưng cảnh bùng nôt cuối cùng lúc sắp sửa kết thúc đối với một diễn viên mà nói, nếu một diễn viên mới muốn diễn ra được thì sẽ rất khó khăn nhưng cũng tương đối đã nghiền.

Y không biết Tô Khiên sẽ có cảm giác gì khi biết được cảnh quay của mình bị cắt hết, phải chăng cậu ấy cũng buồn như mình năm đó. Liệu cậu ấy có thói quen gọt giũa cảnh tượng của mà mình muốn diễn nhất hết lần này đến lần khác trước khi chính thức quay cảnh đó giống như y hay không.

Nếu có... Lý Dương Kiêu thở dài. Y chẳng làm được gì, người có thể lập tức chen chân vào thay thế diễn viên trước đó, phía sau nhất định phải đi kèm với bơm vốn. Bản thân y còn trôi nổi bất định, lấy đâu ra sức kéo người ta một tay?

Tiểu Lãng dặm xong trang điểm cho y liền ra khỏi phòng chờ.

Lý Dương Kiêu đang xem kịch bản cho cảnh quay tiếp theo rồi chợt nghe thấy âm thanh lớn hơn từ bên ngoài. Y không nhịn được thử phân biệt thì nghe ra tiếng của đạo diễn, Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm cùng với một giọng nói có vẻ rất xa lạ, hẳn là Diệp Thiêm rồi.

Biết rõ có diễn viên mới đến thăm, mình nên đi ra hàn huyên vài câu mới đúng, nhưng Lý Dương Kiêu không muốn nhấc người dậy, cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thiêm, càng không muốn sau này phải diễn chung với cậu ta.

Lý Dương Kiêu ngồi trên sofa trong phòng chờ, lắng nghe tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài, lại cảm thấy có phần buồn bực. Y gập kịch bản úp lên mặt, dựa lưng vào ghế thử nhắm mắt lại dưỡng thần.

Tiếng nói chuyện ở bên ngoài nhỏ dần, hẳn là cuộc trò chuyện này cũng đi đến hồi kết rồi.

Kiểu gì cũng sắp đi rồi, Lý Dương Kiêu nghĩ.

Y không thích Diệp Thiêm. Trước khi nhìn thấy biển quảng cáo của Diệp Thiêm, y cũng từng khuyên mình, không nhất thiết phải hận Diệp Thiêm. Y có thể hận nhà đầu tư, có thể hận đạo diễn, nhưng lại không có lý do gì để hận Diệp Thiêm cả. Bởi vì rất có thể cậu ấy cũng là một kẻ đáng thương như mình, có thể đã giao dịch thể xác, đổi lấy tài nguyên, sau đó tình cờ thay thế mình.

Nhưng mà, nếu nói lần trước thay thế mình là một lần ngẫu nhiên, vậy lần này thì sao? Bất đắc dĩ dẫm qua thi thể người khác thì có thể bào chữa được, nhưng khi đã tích lũy được một lượng nhân khí nhất định, có con đường phía trước rộng mở, tại sao còn muốn thay thế đi cơ hội của người khác?

Vì nghĩ không thông nên y càng không muốn gặp Diệp Thiêm.

Nhưng vài phút sau, cửa phòng chờ của y lại bị gõ vang.

"Cộc cộc cộc."

Chắc không phải là đạo diễn với Ngụy Lâm Lâm gọi mình ra ngoài cùng trò chuyện mấy câu đó chứ? Lý Dương Kiêu khẽ cau mày, nhưng cũng không thể để mặc kệ tiếng gõ cửa kia, đành phải bỏ kịch bản trên mặt xuống, mở mắt, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi nói: "Mời vào."

Ai mà ngờ được người thò đầu vào không phải là đạo diễn hay Ngụy Lâm Lâm mà là Diệp Thiêm.

Cậu ta giữ tay nắm, đẩy hé cửa ra một chút, ghé mặt vào nói: "Xin hỏi, anh là Lý Dương Kiêu phải không ạ?"

Lý Dương Kiêu không ngờ Diệp Thiêm lại tự tìm đến phòng chờ của mình, nhất thời ngây ra.

Có thể biểu cảm trên mặt y khiến Diệp Thiêm hiểu lầm nên khuôn mặt của cậu trai tuổi tác chưa lớn lắm này còn có phần ngờ vực, nói: "Anh không biết em ạ? Em là Diệp Thiêm."

"À, biết chứ,"Lý Dương Kiêu nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, đứng dậy, cười cười bảo: "Làm sao lại không biết được."

Sự nghi ngờ trên mặt Diệp Thiêm lúc này mới biến mất, cậu ta hỏi: "Em vào được không?"

"Đương nhiên là được, cậu cứ ngồi thoải mái đi." Lý Dương Kiêu đi đến mở cửa giúp cậu ta.

Diệp Thiêm đi vào, trước hết là nhìn quanh bốn phía đánh giá phòng chờ không lớn lắm này một lượt, sau đó ngồi xuống sofa.

Lý Dương Kiêu rót một cốc nước đưa cho cậu ta, hỏi một câu có vẻ khá tùy ý: "Hôm nay cậu đến xem hoàn cảnh quay phim à?"

"Dạ." Diệp Thiêm nhận lấy ly nước, cầm trên tay, cũng không nói gì, chỉ liên tục nhìn Lý Dương Kiêu. Cũng không phải ánh nhìn chằm chằm gì, chỉ là mỗi khi uống một ngụm nước lại giả vờ như vô ý nhìn y một cái, rồi uống thêm một ngụm nước, nhìn sang nơi khác rồi sau đó lại quét mắt qua.

Lý Dương Kiêu cảm thấy khá buồn cười, dứt khoát bưng một chiếc ghế chân cao đến ngồi trước mặt cậu ta, để cậu ta nhìn cho thỏa, đồng thời cũng thản nhiên đánh giá Diệp Thiêm.

Y nhìn ra Diệp Thiêm đã trang điểm, mái tóc tạo được kiểu hơi rối.

Thật ra nam diễn viên trang điểm để lên hình là chuyện hết sức bình thường. Có điều đến thăm đoàn còn phải trang điểm, thì quả thực là hơi hao tổn tâm huyết rồi.

"Tóc của anh là tạo hình cho bộ phim này sao?"Có lẽ vì bị đánh giá quá tự nhiên nên Diệp Thiêm chủ động mở miệng hỏi y.

Lý Dương Kiêu gật đầu, nhìn cậu ta rồi nói: "Ừ."

"Em cũng khá muốn nhuộm màu khói." Diệp Thiêm đưa tay lên chạm vào mái tóc của mình: "Nhưng mà công ty quản lý không cho."

Lý Dương Kiêu cuộn kịch bản trên tay lại: "Chắc là vì xét thấy fan hâm mộ khó tiếp nhận đó mà."

"Dạ,"Diệp Thiêm bĩu môi nói: "Bọn họ thích em để tóc đen nhất, đúng là nhàm chán."

Lý Dương Kiêu chỉ cười. Diệp Thiêm ngồi trước mặt y giống như một đứa trẻ, trái lại khiến cho y khó mà ghét nổi.

Diệp Thiêm im lặng một lúc rồi bất chợt hỏi: "Anh đang hẹn hò với anh Minh Nghiêu ạ?"

"Hả?"Lý Dương Kiêu thoáng ngẩn ra: "Trì Minh Nghiêu?"

Không đợi y trả lời, Diệp Thiêm lại nói: "Anh đẹp thật đấy, thảo nào anh ấy lại thích anh."

Lý Dương Kiêu được khen đẹp vô số lần, bây giờ nghe lại trong lòng cũng chẳng có cảm giác vui vẻ gì nữa rồi. Nhưng nghe lời này của Diệp Thiêm, tâm trạng của y lại vô cớ trở nên bất ổn, cũng có thể là do các dụng của nửa câu "thích anh" phía sau kia, tóm lại là lúc này y nhìn Diệp Thiêm có vẻ thuận mắt hơn. Thế là y hơi nhếch khóe miệng lên, cũng khen lại Diệp Thiêm một câu: "Cậu cũng đẹp lắm, chẳng trách có nhiều fan thích cậu như vậy."

Diệp Thiêm lại bĩu môi, vừa định nói gì đó thì điện thoại của cậu ta vang lên, bấm nghe rồi khẽ nói: "Anh Thụy."

Đầu bên kia nói gì đó, cậu ta liền đáp lại: "Vâng, bây giờ em ra luôn đây ạ."

Vừa cúp điện thoại, cậu ta liền đứng dậy nói: "Em phải đi rồi."

"Được rồi." Lý Dương Kiêu cũng đứng lên: "Đành đợi sau này cậu đến đoàn phim vậy."

Diệp Thiêm khẽ gật đầu, lúc đi lại nói: "Đúng rồi, anh Thụy nói diễn xuất của anh rất tốt, còn bảo em theo anh học tập."

"Anh Thụy?" Lý Dương Kiêu khó hiểu nhìn cậu ta, trong đầu chợt xuất hiện một khuôn mặt mà y không muốn nhìn thấy.

"Anh Thụy, Trần Thụy." Diệp Thiêm ở bên cạnh phối hợp nhắc y.

Trái tim Lý Dương Kiêu thoáng trùng xuống, Trần Thụy?

Sắc mặt y hơi thay đổi, nhìn sang Diệp Thiêm, nhưng Diệp Thiêm chỉ cười, vẫy tay chào tạm biệt y.

Diệp Thiêm đi rồi, tâm trạng của Lý Dương Kiêu vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

Không ngờ Diệp Thiêm lại là do Trần Thụy nhét vào khiến y càng cảm thấy có thể chuyện này có liên quan đến mình. Đã vào giai đoạn ghi hình cuối cùng rồi, thời gian quay trước đó vẫn rất thuận lợi, tiền vốn cũng không thiếu hụt. Ở hoàn cảnh này vẫn còn nhận diễn viên mang vốn vào đoàn, thực sự là không hợp lẽ thường tình lắm. Huống chi vai diễn này đối với nhân khí của Diệp Thiêm mà nói, thật lòng mà nói là một cơ hội rất vô bổ.

Chỉ là sắp xếp cho Diệp Thiêm đến đây đóng vai khách mời, có thể có liên quan gì đến y cơ chứ?

Lý Dương Kiêu lại bắt đầu công cuộc bổ não, đủ loại tình tiết trả thù trên phim điện ảnh được trình diễn luân phiên trong đầu y. Sau đó y đưa ra một quyết định quan trọng: Sau khi khi Diệp Thiêm vào đoàn, y sẽ không uống thứ gì Diệp Thiêm đưa, tuyệt đối không ăn bất cứ thứ gì cậu ta cho, cũng tuyệt đối không ở riêng với cậu ta.

Bảo toàn mạng sống mới quan trọng, Lý Dương Kiêu nghĩ, quan tâm trẻ trâu hay không làm cái thá gì, nhất định phải dốc hết sức mình vì nguyên tắc "ba không"này.

Dù gì sau chuyện lần trước, Lý Dương Kiêu đã đã lĩnh hội sâu sắc được một điều, thực ra mình là một người rất nhát chết.

Nhát chết, nghe thì chẳng ngầu, chẳng văn nghệ, cũng chẳng Lý Dương Kiêu chút nào. Nhưng lớn đến từng này, đã đến lúc có thể thản nhiên chấp nhận chuyện phẩm chất thực tế của mình không giống với tưởng tượng rồi. 26 tuổi rồi y còn chưa yêu đương, còn chuyện gì không ngầu, không văn nghệ, không Lý Dương Kiêu hơn chuyện này được nữa?

Trì Minh Nghiêu ngồi trước máy vi tính, tháo kính không độ gọng bạc xuống, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

(*) Kính không độ còn có tác dụng chống ánh sáng xanh.

Gần đây Gia dụng Minh Thái đang đẩy mạnh mảng sản phẩm thông minh để chuẩn bị tạo lập một hệ sinh thái gia dụng, thực hiện việc kiểm soát toàn bộ các thiết bị thông minh trong nhà. Mỗi ngày Trì Minh Nghiêu phải tham gia nhiều nhất là tám buổi hội nghị, bận đến mức chân không chạm đất, từ tờ mờ sáng đến tận tối mịt.

May mà phương án trước mắt đã sắp sửa hoàn thiện, thuận lợi chuyển sang giai đoạn thực hiện nên hắn cũng có thể thở phào.

Trì Minh Nghiêu cầm điều khiển từ xa lên giảm nhiệt độ điều hòa trong phòng thấp xuống hai độ nữa. Hắn vươn tay cởi khuy áo hai bên cổ tay, sau đó nhấc ly cà phê lên, dựa lên ghế uống một ngụm.

Điện thoại trên bàn khẽ rung lên, hắn cầm lên liếc thử, là Tào Diệp gửi tin nhắn đến: Qua kiểm duyệt rồi, đợi đó mà cảm ơn tao.

Trì Minh Nghiêu cầm điện thoại, bổ mấy chữ gửi đi: "Ờ, cảm ơn."

Một lúc sau Từ Cảnh Diệp cũng gửi tin nhắn đến: "Sếp Trì, 'Mây Có Biết' qua kiểm duyệt rồi, những ngày này vất vả cho anh quá, để sau này tôi mời anh và Dương Kiêu một bữa."

Trì Minh Nghiêu đặt điện thoại xuống bàn, ngửa đầu tựa vào ghế.

Theo tin tức bên đài truyền hình, "Nếu Mây Có Biết" sẽ phát sóng sau ba tuần nữa vào 8h mỗi tối thứ ba và thứ tư hàng tuần, chiếu 2 tập liên tiếp. Một bộ phim truyền hình 35 tập, đại khái có thể phát sóng được trong hai tháng.

Sau hai tháng nữa, Lý Dương Kiêu sẽ ra sao nhỉ?

Hẳn là sẽ có rất nhiều người thích y nhỉ. Trì Minh Nghiêu nghĩ đến dáng vẻ thử vai của Lý Dương Kiêu cách đây mấy tháng, cái lúc mà y ngoác miệng ra khóc lớn, lông mi đều dính ướt hết cả.

Đến lúc đó... Sẽ có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của Lý Dương Kiêu nhỉ.

Hẳn là bọn họ cũng sẽ thích dáng vẻ khi khóc của Lý Dương Kiêu. Vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến người ta không thể không xúc động được.

Trì Minh Nghiêu nhớ đến lần đầu tiên Lý Dương Kiêu ngồi trong xe mình, nhớ đến dáng vẻ lặng im rơi lệ của y. Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn lúc đó là, nếu người này đóng cảnh khóc hẳn là có thể nổi tiếng.

Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện sẽ có rất nhiều người xem được cảnh Lý Dương Kiêu khóc, rồi đem lòng yêu thích y, theo đuổi và ủng hộ y, dường như hắn lại không vui vẻ đến vậy nữa.

Nếu có thể giấu Lý Dương Kiêu đi thì tốt rồi. Giấu y trong nhà để chỉ mình hắn có thể thấy y đóng phim, thấy y khóc. Còn về những người khác, có muốn xem cũng không xem được, thế thì tốt rồi.

Nhưng hắn cũng hi vọng sẽ có thật nhiều người thích Lý Dương Kiêu, hi vọng nhân khí của
y sẽ cao hơn Diệp Thiêm, cao hơn cả Từ Cảnh Diệp. Hi vọng có thể được nhìn thấy y đứng trên bục nhận giải, nâng cúp trên tay cảm tạ cả đống người như Lương Tư Triết. Hi vọng y có thể thoải mái lựa chọn kịch bản, vào vai nhân vật mà mình yêu thích nhất, đóng cùng với diễn viên mà mình yêu thích nhất.

Thực sự mâu thuẫn quá đi, thật lòng hắn không biết phải làm thế nào với Lý Dương Kiêu mới tốt.

Hắn cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Lý Dương Kiêu: "Tối nay có quay đêm không."

Đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, Trì Minh Nghiêu lại đeo kính không độ lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào báo cáo hàng quý trên màn hình máy tính.

Khoảng mười phút trôi qua, Lý Dương Kiêu mới rep lại một tin: "Vừa quay xong một đoạn, kết thúc công việc ngày hôm nay rồi."

"Tối nay quay ở đâu?"

Lý Dương Kiêu trực tiếp gửi một định vị đến: "Cũng không xa công ty anh lắm, nếu anh đến thì tôi không vội về khách sạn nữa."

Đây cũng xem như một lời mời gọi tương đối trực tiếp rồi. Nếu hắn không đi, không biết trên mặt Lý Dương Kiêu sẽ trưng ra biểu cảm gì.

Trì Minh Nghiêu đưa điện thoại đến sát môi, khẽ nói: "Hôm nay mệt quá rồi, tôi không đến nữa đâu, cậu cũng về nghỉ sớm đi."

Nói xong câu này, Trì Minh Nghiêu nắm điện thoại, đứng dậy khỏi ghế, cầm chìa khóa xe lên, đi ra khỏi phòng làm việc.

Đi xuống đến bãi đỗ xe ngầm mở cửa xe ra, ngồi vào rồi, Trì Minh Nghiêu lại liếc nhìn điện thoại, Lý Dương Kiêu gửi cho hắn một loạt dấu chấm lửng.

Loạt dấu chấm lửng này đại khái bao gồm không ít từ ngữ khí*, Trì Minh Nghiêu cười cười, lại gửi đi một tin nhắn thoại: "Lừa cậu thôi, bây giờ tôi lái xe qua đây."

(*) Từ ngữ khí thường đứng ở cuối câu biểu thị ngữ khí, cũng có thể dùng ở giữa câu để ngắt nghỉ.

Lần này Lý Dương Kiêu trả lời rất nhanh: "Tôi biết ngay mà."

Trì Minh Nghiêu mở điều hòa trong xe, lại hạ cửa sổ xuống một chút, rồi mở radio trên xe lên. Đêm lạnh như nước, đèn neon trên đường nhấp nha nhấp nháy cùng giọng nữ tiếng Pháp dịu dàng ngân nga trầm bổng trong khoang xe đã quét sạch tất cả sự mệt nhọc suốt cả một ngày của Trì Minh Nghiêu. Hắn lại nhớ đến dáng vẻ khi hát tiếng Quảng của Lý Dương Kiêu quán ở quán bar dưới lòng đất, tâm trạng tốt hẳn lên.

Chưa đến hai mươi phút đi xe, Trì Minh Nghiêu đã đến được nơi mà Lý Dương Kiêu định vị. Hắn tìm một chỗ để đỗ xe, sau đó gọi điện thoại cho Lý Dương Kiêu.

Điện thoại được thông, giọng nói của Lý Dương Kiêu nghe có vẻ rất thong thả: "Đến rồi hả?"

Trì Minh Nghiêu lời ít ý nhiều: "Cậu đâu rồi?"

Trên cầu vượt, anh ngẩng đầu lên đi."

Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên cầu vượt, thấy được Lý Dương Kiêu đang một tay cầm kem, một tay đưa ra vẫy vẫy hắn.

Khóe miệng Trì Minh Nghiêu khẽ cong lên. Hắn kẹp hai đầu ngón tay lại, đặt nhẹ lên môi, ném cho y một nụ hôn gió ba lăng nhăng.

Trái tim Lý Dương Kiêu lại rung động, còn đập nhanh hơn cả lúc mới rồi gửi định vị, suýt thì không cầm nổi cây kem trong tay. Trong lòng y thầm mắng mình không có tiền đồ, ngoạm một miếng kem to, ngậm một lúc rồi nuốt xuống.

Trì Minh Nghiêu đã lên cầu thang, đang đi đến chỗ y. Lý Dương Kiêu vội vàng cắn nốt mấy miếng kem còn lại, quẳng vỏ vào trong thùng rác.

Khi Trì Minh Nghiêu đi đến bên cạnh y, trong miệng y vẫn còn ngậm một miếng kem chưa nuốt xuống.

Lạnh quá, hơn nữa cũng... ngọt quá rồi.

"Ăn vội thế làm gì? Sợ tôi cướp mất của cậu à?" Trì Minh Nghiêu nói.

Lý Dương Kiêu nuốt miếng kem cuối cùng xuống, đàng hoàng gật đầu lia lịa đáp: "Đúng rồi."

Trì Minh Nghiêu hơi cúi đầu, nhìn vào hai cánh môi hồng hào vì bị kem làm lạnh của y. Bên trên vẫn còn lại vệt nước mờ, xem chừng hương vị cũng không tồi.

Hắn đưa tay giữ sau gáy Lý Dương Kiêu, hơi nghiêng đầu, hôn lên đó.

Trái tim bị dọa sợ của Lý Dương Kiêu súyt chút nữa thì vọt ra ngoài, y không ngờ Trì Minh Nghiêu lại hôn mình ngay trên cầu vượt. Đầu lưỡi ấm áp len lỏi vào bên trong, hòa quyện với phần lưỡi bị kem làm tê dại của mình, thực sự có cảm giác ngọt ngấy giống như hai cực lửa băng vậy.

Nụ hôn này không kéo dài được bao lâu thì Trì Minh Nghiêu đã nhanh chóng buông Lý Dương Kiêu ra, liếm liếm khóe môi nói: "Vị xoài."

Có người qua đường đi đến từ phía bên kia cầu vượt, lom lom nhìn bầu không khí sai sai giữa hai người này mấy lần, lúc đi ngang còn phải liếc thêm lần nữa.

"Đệch, anh điên rồi à..." Lý Dương Kiêu nhỏ giọng nói. Y nhoài người lên lan can cầu vượt như có tật giật mình, nói thì nói vậy, nhưng vẫn lén lút hồi tưởng lại độ ấm khi môi lưỡi chạm nhau vừa rồi.

"Dù gì bây giờ cũng chẳng có ai quen cậu." Trì Minh Nghiêu nói chuyện tự nhiên như không: "Đợi khi nào cậu hot rồi mà tôi vẫn còn làm thế, đấy mới gọi là điên."

Thật lòng Lý Dương Kiêu không biết phải nói hắn thế nào, dù có ra sao thì cái người này vẫn giữ cái vẻ dưới bầu trời này ông đây là có lý nhất.

Trì Minh Nghiêu bá vai Lý Dương Kiêu: "Này, Lý Dương Kiêu, đợi cậu hot rồi, còn dám hôn tôi trên cầu vượt không?"

Lý Dương Kiêu bất đắc dĩ nói: "Làm sao mà anh biết tôi có thể hot được hả, hot hay không còn phải do số nữa."

"Một khi cậu đã gặp được tôi, chứng tỏ số của cậu tốt lắm rồi."

Lý Dương Kiêu nhấc cánh tay hắn xuống khỏi vai mình: "Thiếu gia, anh còn có thể nhìn nhận mình tốt đẹp hơn được nữa không?"

"Cậu không tin à? Chẳng nhẽ vừa rồi đạo diễn không nói với cậu chuyện bộ phim cậu đang đóng bây giờ sắp sửa phát sóng rồi sao?"

Trong lòng Lý Dương Kiêu lập tức sáng tỏ, quả nhiên chuyện này là do Trì Minh Nghiêu thúc đẩy đằng sau. Vừa rồi khi đạo diễn tuyên bố tin tức này, y mới nhớ đến việc Ngụy Lâm Lâm từng nhắc chuyện chiếu tuần với mình trước đó. Lại liên hệ với chuyện Từ Cảnh Diệp đặc biệt đến hỏi xem y có muốn cùng đi không sau khi quay xong buổi tối, y đã ngầm đoán ngay chuyện này có thể liên quan đến Trì Minh Nghiêu.

"Vậy nên anh đã thúc đẩy phía sau không ít nhỉ? Cảm ơn nhé." Lý Dương Kiêu nói cảm ơn, không biết còn có thể nói gì nữa. Trì Minh Nghiêu tốt với y hơi quá rồi, khiến y cũng không biết phải báo đáp như thế nào. Còn về câu "Lấy thân báo đáp"nhai đi nhai lại kia, mà cho dù Trì Minh Nghiêu có hiếm lạ hay không, bản thân Lý Dương Kiêu cũng không tiếp nhận nổi đáp án này - Đây gọi là gì nhỉ, đuổi theo cầu hắn bao nuôi sao?

Quả nhiên Trì Minh Nghiêu nói: "Có mỗi câu cảm ơn thôi à, chẳng có lời cảm tạ nào thực tế hơn được à?"

"Anh muốn cảm tạ thực tế thì có thể nhắc mà, tôi xem thử xem mình có không."

"Hay là thế này đi. Đợi bộ phim này phát sóng rồi, nếu như đến lúc đó Lý Dương Kiêu cậu hot rồi, thì phải hôn tôi một cái ngay trên cầu vượt này, giống như mới rồi ấy, thế nào?"

Lý Dương Kiêu cạn lời hẳn. Mấy lời trẻ trâu thế này đúng là chỉ có Trì Minh Nghiêu mới không biết xấu hổ nói ra được. Nhưng dù có phần ghét bỏ, Lý Dương Kiêu vẫn không kìm nổi sự rung động. Chỉ là lúc mwor miệng y vẫn bảo: "Cái này có gì khó đâu... Nhưng nếu cuối cùng tôi không hot lên nổi, thì anh lại lãng phí mất cơ hội cảm tạ này rồi."

Trì Minh Nghiêu ung dung gật đầu. Nhìn dáng vẻ này của hắn, cứ như thể Lý Dương Kiêu sẽ nổi tiếng khắp vụ trụ không bằng.

Lòng Lý Dương Kiêu chợt lung lay, buột miệng hỏi: "Anh có quen Diệp Thiêm không?"

Trì Minh Nghiêu ngoảnh đầu nhìn y: "Quen chứ, sao vậy."

Lý Dương Kiêu hỏi xong rồi mới hối hận, y nuốt ngược câu "Hai người có quan hệ gì" đã đi đến đầu môi lại, vờ như không có việc gì: "Hôm nay cậu ấy đến đoàn phim rồi, hình như còn vào một vai khách mời khá quan trọng nữa."

Trì Minh Nghiêu cau mày: "Diệp Thiêm?"

"Ừ, anh không biết hả?"

"Không biết, trước giờ tôi chưa nghe nói, để về hỏi lại vậy." Trì Minh Nghiêu nhớ lại lần trước gặp Giang Lãng, anh ta nói về chuyện "Cao Nguyên Bên Sông" kia - Lý Dương Kiêu đây là đang nói đến chuyện mình đang quay được nửa chừng bị Diệp Thiêm thay thế sao?

Hắn giả vờ hững hờ hỏi: "Sao? Hai người quen nhau à?"

"Tôi biết cậu ấy, nhưng cậu ấy..." Lý Dương Kiêu cười cười nói, "Hẳn là không biết tôi mấy nhỉ."

"Thế tự dưng nhắc cậu ta làm gì?"

"Cậu ta gọi anh là anh Minh Nghiêu?"

Trì Minh Nghiêu nhíu mày hồi tưởng lại: "Hình như là gọi như thế."

Lý Dương Kiêu rất muốn nói "Xem ra hai người thân lắm nhỉ", nhưng lại cảm thấy nói ra lại như đang ghen tị. Y không muốn bán mình, cũng không muốn nghe Trì Minh Nghiêu nói về Diệp Thiêm vào một buổi tối đẹp như thế này, bèn không nói nữa.

Anh Minh Nghiêu, y thầm nghĩ, nghe cũng hay thật, tiếc là y lớn hơn Trì Minh Nghiêu một chút, không thì... Thôi bỏ đi, gọi anh Minh Nghiêu gì chứ, tại sao phải gọi một thằng trẻ trâu là anh chứ.

Nghĩ đến đây, y gõ nhẹ lên lan can, nhìn xuống những làn xe hối hả nối đuôi nhau phía dưới: "Này, anh vẫn còn nhớ chuyện anh nhỏ hơn tôi hai tháng tuổi không?"

Trì Minh Nghiêu không muốn nhắc đến chuyện này, ù ù cạc cạc: "Làm sao?"

Lý Dương Kiêu vẫn tiếp tục nhìn dòng xe: "Không có gì... Nếu nói như vậy, hẳn anh nên gọi tôi là anh Dương Kiêu mới đúng chứ?"

Trì Minh Nghiêu: "???"

Lý Dương Kiêu quay sang nhìn hắn, trong mắt lóe lên một ý cười xảo quyệt: "Gọi một tiếng nghe thử xem nào?"

Trì Minh Nghiêu lườm Lý Dương Kiêu: "Lý Dương Kiêu, cậu lại ngứa đòn rồi đúng không?"

"Đừng có ngại mà, anh còn nhỏ tuổi hơn cả tôi, gọi thế là bình thường mà." Lúc này Lý Dương Kiêu mới hiểu được vui thú từ việc trêu chọc Trì Minh Nghiêu, ý cười của y càng lúc càng khó giấu, thúc giục hắn: "Nhanh lên nào, gọi anh Dương Kiêu nghe thử coi."

Trì Minh Nghiêu ngừng lại hai giây, cười cười, sau đó đặt một cánh tay lên vai Lý Dương Kiêu, kìm xuống cảm giác áp bức hơn một chút, khẽ nói vào tai y: "Vậy cậu thử gọi tôi một tiếng nghe coi, hử? Nhanh lên."

Lý Dương Kiêu chưa trêu người ta đã bị trêu ngược lại, vành tai lại đỏ lên. Y mất tự nhiên nhìn sang một bên, nói: "Không phải là lần thứ tư cũng kết thúc rồi đó thôi? Tôi hạ cánh an toàn rồi, anh còn à kim chủ gì chứ."

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện