Chương 1: Khí phách, kiêu ngạo đến cực điểm. . . . . .
"Người còn chưa tới sao?"
"Chưa đâu Tưởng ca, vừa mới có Wechat nhắn tới nói tối nay máy bay hạ cánh muộn."
"Vậy xem ra hôm nay tiến tổ không được rồi, chậc, thế này không phải hỏng việc sao."
"Ai, ai nói chứ, không thể nào đâu. . . . . ."
Trong lúc hai người nói chuyện, một chiếc xe taxi màu xanh đậm dọc theo đường nhựa nhỏ chậm rì rì đi đến, vững vàng dừng trước cửa khách sạn. Cửa xe phía sau đẩy ra, một cô gái nhanh nhẹn xuống xe. Cô mặc chiếc áo sam nhỏ với tay áo lật ngược lên, màu đỏ dưa hấu thật khiến mọi người chú ý.
Cô gái đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp: " Ngài là phó đạo diễn của ?"
Phó đạo diễn gật đầu, bất động thanh sắc đánh giá: " Cô là. . . . . . Nghê lão sư?"
"Tôi không phải." Cô gái cười xua tay, quay đầu lại nhìn ra taxi, "Nghê Thường --"
Lời còn chưa dứt, sau xe xuất hiện một dáng người thon thả mềm mại. Sườn xám dài đến gần chạm chân, lụa satin ôm lấy dáng người yểu điệu, một mái tóc đen dài đổ xuống đến eo. Xoay người lại, là khuôn mặt nhỏ nhắn bị khẩu trang che đi hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy một đồng tử ngập nước, cùng lông mày lá liễu tinh tế. Dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ nhỏ màu đỏ bắt mắt, so với cố tình chấm vẽ lên liền khác hẳn.
Cô đi từng bước nhỏ nhẹ nhàng, giống như mỹ nhân trong phim cổ trang, Thi Thi Nhiên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm hai người trước mặt.
"Tưởng đạo diễn."
Thanh âm cũng là nhẹ nhàng ấm áp, lời vàng ý ngọc uyển chuyển, du dương .
Phó đạo diễn như ở trong mộng mới tỉnh lại, trên mặt còn vẻ kinh diễm chưa kịp thu hồi : "Nghê, Nghê lão sư? !" Nghê Thường cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, mỉm cười gật đầu: "Nghê Thường."
Phó đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời cười rộ lên.
"Nghê lão sư xin chào, xin chào!"
"Gọi tôi Tưởng ca được rồi. Xa như vậy đến đây thật sự vất vả quá"
Hai nam nhân ân cần hỗ trợ xách hành lý. Đồ đạc thật đúng là không ít. Hai cô gái mang theo ba vali lớn cao gần nửa người, còn có một túi hành lý xách tay. Khách sạn không có thang máy, Phó đạo cùng nhân viên đoàn phim thở hổn hển mang hành lý lên lầu.
Nhân viên đoàn phim quay đầu lại nhìn bóng hình mặc sườn xám xinh đẹp trước mắt, vẫn kích động như cũ: "Này mẹ nó, so với diễn viên trong đoàn còn xinh đẹp hơn! Tưởng ca, không nhầm người chứ?"
"Không đâu." Phó đạo lấy di động ra xác nhận lại, "Thân phận của cô ấy nhất định là chính xác. Tôi cũng không nghĩ tới lại trẻ như vậy."
"Đúng vậy, đây chỉ là một cô gái trẻ, thật sự là người kế thừa của bậc thầy sườn xám ? Ông nội của cô ấy, Nghê --"
"Nghê Hướng Lê, là ông cố ."
"Hả, ông cố. Vậy lão nhân gia cũng thật là thọ đi , sống qua một thế kỷ, đài truyền hình còn quay phim phóng sự, cái gì mà là gì bậc thầy sườn xám trăm năm. Trước kia lão nhân gia từng may sườn xám cho các ngôi sao điện ảnh, phu nhân thời Dân Quốc, vậy cũng coi như nhân vật có tiếng a . . . . . ."
Phó đạo nhẹ giọng nói: "Đó là trước kia. Bây giờ còn làm thủ công thì chính là đầu óc đờ đẫn, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ."
"Không quan trọng. Chỉ cần cô ấy làm ra y phục, chúng ta báo cáo kết quả công tác đã xong là được. . . ."
Bọn họ đem hành lý vào phòng khách lầu hai, hai cái cô gái làm thủ tục nhận phòng xong xuôi cũng lên đến. Nghê Thường nhàn nhạt lướt nhìn một vòng. Giường rộng tiêu chuẩn, so với khách sạn khác không khác mấy, tiện nghi khá đầy đủ nhưng chỉ có điều hơi cũ kĩ. Sàn gỗ đã bạc màu, từng bước đi đều có tiếng dội lại, điều hòa cùng rèm cửa đã ngả vàng.
Phó đạo diễn cười khan: " Nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời, ngày mai chúng ta tiến tổ, điều kiện nơi đó tốt hơn nhiều lắm!"
" Haiz, các cô biết đấy, hiện tại tình hình bệnh dịch nơi nơi đều bị quản chế, nơi này lại là khu danh lam thắng cảnh, suy cho cùng đoàn phim ở đây không thích hợp cho lắm. . . . . ."
Nghê Thường cười nhẹ: "Nơi này vẫn rất tốt."
Phó đạo diễn nhẹ nhàng thở ra: "Được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt. Tại đây,độ cao so với mực nước biển cao, đầu giường có thuốc chống say độ cao cùng túi dưỡng khí, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi!"
"Phiền ngài rồi ."
"Nghê lão sư đừng khách sáo . . . . ."
Nói xong, phó đạo diễn cùng nhân viên công tác rời khỏi .
Giang Ngư lập tức ngã nằm xuống giường: "Mệt chết tớ!"
Thấy ấm đun nước đã gỉ sắt ở đầu giường, cô bĩu môi: "Vừa rồi ở phía trước bàn lễ tân cậu hẳn là không nghe thấy, bọn họ ở khách sạn lớn bên cạnh đấy, đi qua còn không đến năm phút đồng hồ! Cố tình đem hai người chúng ta đưa đến người này. . . . . ."
Nghê Thường mở hành lý, lấy ấm đun nước, lại đổ một chai nước khoáng vào. Cắm điện xong, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thật ra, hôm qua anh ta đã ngầm ám chỉ qua rồi."
Giang Ngư trừng lớn mắt: "Khi nào đấy?"
"Ngày hôm qua anh ta nhắn Wechat nói đoàn phim nhiều người, diễn viên chính, người chủ trì cùng nhân viên công tác nơi ở không giống nhau."
Giang Ngư chậm rãi "Ồ" một tiếng: "Thảo nào. . . . . . chúng ta cấp bậc này, chính là ở phía dưới đường chân trời a."
Nghê thường nở nụ cười : "Trong lòng đất cũng có cửa sổ nha."
Giang Ngư nhìn về phía phòng khách sạn vuông vắn nhỏ hẹp kia, hừ nhẹ: "Yêu cầu của cậu cũng quá thấp đi!"
Nghê Thường nhướng mi, dưới mắt là nốt ruồi nhỏ xinh đẹp: "Công việc của bọn họ thật sự nhiều lắm."
Tiếng nước sôi ùng ục vang lên, ấm đun nước phun ra mấy hơi nước nóng. Nghê Thường cầm lấy hai cái ly thủy tinh dùng nước sôi tráng qua một lần, sau đó lại mở một chai nước khoáng khác rót vào hòa cùng nước sôi làm thành hai ly nước ấm. Chiếc vòng ngọc thủy sắc trên cổ tay cô va vào ly thủy tinh, phát ra tiếng vang nho nhỏ dễ nghe. Cô không nhanh không chậm nhẹ nhàng nâng ly nhấp một ngụm, thanh lịch như đang phẩm trà.
Sườn xám tố lệ, dáng vẻ kiều.
Giang Ngư ngơ ngẩn nhìn Nghê Thường, tựa như cảm thấy phòng khách sạn nhỏ này bỗng cao cấp hơn hẳn.
Nghê Thường buông ly thủy tinh, thầm tính toán trong lòng:
Hai tháng trước, đoàn phim《 Mật thám hoa hồng 》đột nhiên tìm tới cửa, mời cô thiết kế sườn xám cho nữ chính. Vì thế thời gian nghỉ này cô cùng bà nội thủ công may ra mười bộ sườn xám. Ba ngày trước, đoàn phim lại gửi đến hợp đồng bổ sung, mời cô làm cố vấn phục trang.
Nhẩm tính, tiền công mỗi bộ sườn xám mà đoàn phim trả, so với bình thường cô thiết kế quả thật còn cao hơn gấp đôi.
Nghê thường vừa lòng, khóe môi cong lên : "Đợi đoàn phim kết toán, mặc kệ là tiền mời luật sư hay là tiền sinh hoạt, hẳn là vẫn đủ tiêu."
**
Ngồi nửa ngày trên máy bay, Nghê Thường buổi tối ngủ rất sớm, nhưng giấc ngủ không được an ổn.
Lúc mơ lúc tỉnh, ngực bị đè nén đau kịch liệt, cô nghĩ chính mình bị say độ cao, xốc chăn lên mới phát hiện trong phòng oi bức lạ kỳ. Điều hòa cũ hỏng mất từ lúc nào , không biết gió nóng thổi vào từ lúc nào khi nào, cổ và trán cô đầm đìa mồ hôi. Nghê Thường tắt đi điều hòa, chân