Chương 3: Không phải nữ nhân của tôi...
Nghê Thường hô hấp ngưng trệ, sườn xám rơi xuống trên mặt đất.
Cô hoảng hốt cúi người nhặt lên, không do dự nhấc chân nhanh chóng rời khỏi hiện trường xấu hổ này. Làn váy vừa biến mất ở chỗ rẽ, cửa phòng 217 liền truyền đến tiếng mở cửa. Viêm Trì con ngươi đen nặng nề ở trên hành lang quét một vòng. Không có người nào, hắn hơi chau mày.
Đang muốn đóng cửa, ánh mắt nam nhân bỗng nhiên dời xuống phía dưới dừng lại.
Một cái chuỗi dây tinh tế nằm trên mặt đất, đầu có gắn miếng ngọc bích màu lam tinh xảo. Dưới ánh sáng đèn mờ ảo, những đốm sáng phản chiếu trên bề mặt bóng loáng của viên ngọc bích ánh xạ ra quang điểm lạnh lẽo. Viêm Trì đầu lưỡi đá đá vào má trong ( Hành động quen lắm mà khó miêu tả quá đi) nhặt nó lên, anh đóng cửa lại. Phòng Viêm Trì là phòng giường đôi. Phương Khôn Đằng đang nằm ở mép giường, một tay giơ di động. Di động phát ra âm thanh thở dốc rêи ɾỉ không ngừng, thanh âm nữ nhân trong di động càng ngày càng vang to . . . . .
Viêm Trì đi qua , nhấc chân một cước đá vào thắt lưng Khôn Đằng.
"Lăn về giường mày mà xem."
Phương Khôn Đằng tháo xuống một bên AirPods, lúc này mới hậu tri hậu giác: " Chết tiệt, Bluetooth mất kết nối lúc nào thế nhỉ!"
Hắn cười hề hề, tắt video " Nhập tâm quá, không chú ý không chú ý. . . . . . Trì ca, em ở phòng anh tối nay nhá phòng em điều hòa hỏng, cùng mẹ nó lồng hấp giống nhau!"
Viêm Trì không tiếp lời, đưa tay ném chuỗi ngọc cho anh ta: "Mới vừa nhặt đưa cho lễ tân hỏi một chút."
"Ồ, đồ gì đây?" Phương Khôn Đằng cầm dây ngọc bích lên xem "Vòng cổ? Vòng tay? Nhìn thấy giống móc chìa khóa của cha ta ghê nha!"
Viêm Trì lại nói: "Không biết." Anh cũng thật không biết của ai.
Phương Khôn Đằng đem dây chuyền đặt ở đầu giường: " Chắc là của cô gái nào đó. . . . . . Ai da Trì ca, có khi nào là Đỗ muội muội cố ý làm rơi ở chỗ anh không đấy?"
Viêm Trì mí mắt cũng chưa nâng: "Vậy mày trả lại cô ta đi."
"Ây Ây sao em trả được chứ? Đây cũng đâu phải phí tâm tư vì em?" Phương Khôn Đằng lắc đầu, "Trì ca anh thật sự là... phụ nữ thôi mà, anh dỗ người ta một chút ——"
Viêm Trì cười nhạt: "Dỗ cái rắm, cũng không phải là người phụ nữ của tao."
"Người ta nhưng thật ra muốn làm người phụ nữ của anh nha, anh vậy mà chướng mắt sao . . . . ."
Phương Khôn Đằng nở nụ cười, lại chuyển chủ đề: "Trì ca, vậy anh thích kiểu phụ nữ nào?"
Viêm Trì khẽ đảo mắt, thản nhiên liếc hắn không nói.
Phương Khôn Đằng lật người ngồi dậy: "Đỗ muội muội điện nước đầy đủ, cũng đủ cay! Nhưng anh lại không thích. Được rồi, em...em hiểu, đàn ông mà, sở thích khác nhau..."
Viêm Trì khịt mũi, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Vậy mày tốt cái gì? Gào gào khóc khóc kêu ca mãi?"
Phương Khôn Đằng vỗ xuống giường: "Thì thú vị chứ sao! Không phải, em hỏi anh —— miệng anh sao mà độc thế hả?" Viêm Trì mở rộng chân dài tựa vào đầu giường, cổ thon dài, lộ ra đường nét khuôn hàm cùng yết hầu. Tư thế lười biến thiên biến vạn hóa. Qua lúc lâu sau, anh liếm môi, cúi đầu cười một tiếng, nghiền ngẫm, có chút ý tứ vui vẻ hứng thú.
"Loại phụ nữ mềm mại yếu đuối."
Mềm mại yếu đuối?
Là ý gì?
Phương Khôn Đằng khó hiểu, lại rất nhanh hiểu rõ.
Đỗ muội muội như vậy, ước chừng là quá mức mạnh mẽ rồi.
Trì ca xem ra vẫn là thích mềm mại dịu dàng. Gì mà thân kiều thể nhuyễn, ôn hương mềm mại giọng điệu nhỏ nhẹ.
—— nhưng quá dịu ngoan cũng không được, thiếu điểm thú vị.
Cứng mềm vừa phải.
Nhìn qua như một đóa hoa giải ngữ ôn nhu, đến gần rồi mới biết được còn có gai.
. . . . . . Trì ca thích loại phụ nữ này?
Thế này có khác gì tự tìm ngược đâu?
Cái loại nhuyễn mỹ nhân vừa chạm đã đâm một nhát tay đầy máu, còn muốn sủng trong lòng ôm ấp đau đớn mà yêu?
Phương Khôn Đằng oán thầm, mở đèn đầu giường lên.
Viêm Trì đứng dậy đi về hướng phòng tắm: "Tao đi tắm trước."
Nói xong anh tóm cổ áo, một tay cởϊ áσ thun chữ T xuống Lộ ra cơ thể cường tráng đẹp đẽ.
Có cơ bắp nhưng lại không quá lớn. Cái gì nên có đều có. Cơ ngực vừa lớn lại rắn chắc, cơ bụng phi thường rõ ràng. Tuyến nhân ngư ẩn hiện xuyên qua quần tây đen biến mất dưới phần eo hẹp.
Phương Khôn Đằng nhìn thấy, cười hốt hoảng liên tục lắc đầu.
Thế này còn muốn phải nữ nhân mềm mại yếu đuối?
Có eo cô nương nhà nào đủ mềm mà chịu nổi dày vò từ cái thắt lưng này a!
Tương lai có cái muội muội mềm mại nào yêu anh, đó mới thật sự là. . . . . .
Muốn chết, muốn chết nha trời ơiii! (hài anh Khôn Đằng này ghê, đương sự người ta chưa nói gì mà ảnh nghĩ ngợi đủ kiểu ~~)
**
Nghê Thường cả đêm cũng chưa ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, cô chuẩn bị đi xuống lầu ăn sáng.
Nhìn cô thay bộ sườn xám mới, Giang Ngư ánh mắt sáng ngời: "Đúng là tiên giáng trần a!"
Bộ này là sườn xám Nghê Thường mới làm, kiểu dáng song khâm nàng thích, sửa lại không bó sát người. Điều đặc biệt nhất là màu sắc, màu ô liu nhẹ nhàng phối màu vàng và xanh, rất bắt mắt.
Màu sắc có tên riêng gọi là "Thu hương lục" . *Hương nước xanh mùa thu
Dù chỉ là màu sắc, "Thu hương lục" nhưng thật ra kén người mặc. Nghê Thường hiển nhiên hoàn toàn phù hợp —— "Thu hương lục" mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhìn cô đột nhiên có một loại cảm giác hoài niệm nhớ đến câu chuyện về sự dịu dàng năm xưa.
Giang Ngư ở Nghê gia học việc đã nhiều năm, sườn xám đẹp gặp qua không ít, nhưng Nghê Thường luôn có thể làm cho cô thấy kinh diễm, không thốt nên lời. Sẽ không gặp được cô gái nào mặc sườn xám xinh đẹp, phù hợp hơn Nghê Thường —— sườn xám mặc ở trên người nàng, phẳng phiu đẹp đẽ như làn da thứ hai vậy. Nghê Thường giống như sinh sai thời đại rồi, cô nên sinh ở trăm năm trước y phục dáng điệu, mái tóc vô cùng phù hợp. . . . . .
" Cậu có thấy áp khâm của tớ ở đâu không?" Nghê Thường sờ sờ cổ áo, nhíu mày, "Tớ tìm cả nửa ngày không tìm được."
*Áp khâm là một phục sức đi kèm trang phục truyền thống Trung Quốc, đeo một chuỗi ở trước ngực, bình thường mặc sườn xám sẽ treo ở nút thứ hai bên phải. Minh họa
Giang ngư lắc đầu: " Áp khâm nào cơ?"
" Chuỗi có ngọc bích màu lam ấy" Nghê Thường ngồi vào trước bàn ăn, mi tâm nhíu chặt "Tớ nhớ rõ đã mang nó với sườn xám để cùng chỗ . . . . . ."
"Tớ tối hôm qua không thấy cậu lấy lại đây, nếu không chốc lát trở về phòng cùng nhau tìm nha."
Nghê Thường gật gật đầu, cầm lấy đũa.
Giang Ngư cầm bánh bao lên: "Ngày hôm qua vào ở không phải nói bữa sáng là tự chuẩn bị sao, như thế nào bây giờ hiện tại chúng ta được bày một bàn thức ăn vậy nhỉ? Khách sạn không phải chỉ có hai ta làm khách sao?"
Nghê Thường còn không chưa kịp trả lời, cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng gầm rú.
Đôi tay cầm đũa cứng đờ
"Tớ đi xem xem!" Giang Ngư nhỏ giọng kinh hô, "Thiệt nhiều trai đẹp a!"
Cô nhướng đầu ra ngoài cửa xem: "Hormone quân đoàn đến đây!"
Nghê Thường nghiêng đầu liếc mắt một cái.
Là đám người tối qua.
Không thể không nói, Giang ngư nói "Hormone quân đoàn" , hình dung thật chính xác.
Phóng mắt nhìn lại, một đoàn người lái xe moto ai nấy đều cao ráo, khoảng chừng 1m8, dáng vẻ cương nghị. Moto họ đi cũng khác hẳn với mấy chiếc chạy trên đường phố, là xe đua, màu sắc tươi sáng đường nét sắc bén.
Xe và người dừng ở cửa không vào. Đám nam nhân ngồi trên xe phì phèo thuốc lá, truyền đến một tràng cười sảng khoái. Ánh mắt Nghê Thường dừng lại ở chiếc moto màu xám bạc ở giữa
Trên xe nam nhân đưa lưng về phía cô, một tay cởi mũ bảo hiểm. Đầu tóc cực ngắn cùng chiếc áo khoác đen càng làm cho anh ta trông cao lớn mạnh mẽ hơn, anh ta là người bắt mắt nhất tối qua
Giang Ngư đánh đánh tay Nghê Thường: "Cậu nói xem, bọn họ cũng ở đây sao? Tớ đây có tính là diễm ngộ không nhỉ?"
Cô gái phục vụ đang dọn bát đũa cười nhẹ:
"Bọn họ đều là bạn của con trai ông chủ khách sạn này. Họ không phải người địa phương." Cô thấp giọng giải thích "Mấy ngày nay đến đây, hình như là bọn họ đua cái gì đấy. tôi quên mất rồi ..."
"Bọn họ là tay đua sao ?" Giang Ngư lại hỏi.
"Vâng. Tôi nghe con trai ông chủ nói Trì thần vừa trở lại Trung Quốc, bọn họ muốn thành lập một đội cùng nhau."
"Ai?"
"Trì thần, Viêm Trì, đó anh ấy kìa—" Cô gái nhỏ chỉ về phía cửa, đôi mắt bừng sáng, mím môi cười sắc mặt hơi hơi xấu hổ.
"Hai cô không biết anh ấy sao? Anh ấy khá nổi tiếng, trước đây cũng từng được tìm kiếm nhiều nha!"
Giang