Edit: riri_1127
Editor belike
Tối nay có 2c liền kề nhaa
_____________________________________
Chương 38: Chiều hư. . . . .
Nghê Thường tâm tình nhảy dựng mãnh liệt, đình trệ mất mấy giây.
Cô không hiểu vì cái gì người đàn ông này luôn có thể nói ra những lời đáng xấu hổ.
Mà cô lại không thể nào có cơ hội cự tuyệt.
Giờ đây chiếc cằm nhỏ đã bị kẹp chặt trong lòng bàn tay anh.
Đôi môi non mềm ẩm ướt bị người ta 'hái' mất.
Không phải là chuồn chuồn lướt nước chạm qua nữa, mà là thật sự bị chộp lấy, ngậm trong miệng, thậm chí là nghiền áp.
Cánh môi nhỏ của cô ngay lập tức mất hình dạng.
Nhưng lại có thể cảm nhận càng thêm rõ ràng hình dáng môi anh, cùng với hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến, là hơi thở nhiệt liệt nóng bỏng chỉ thuộc về anh.
Cùng với một chút cảm giác như kiến cắn. . . . . . hơi hơi đau xót.
Trong chốc lát đôi mắt Nghê Thường trừng lớn, lông mi bất lực vô tội run rẩy, giữa môi cô phát ra tiếng thút thít.
Vì cái gì, vì cái gì muốn cắn người ta? !
Ngay sau đó anh liền báo cho cô nguyên nhân.
"Bé con."
Nụ hôn của anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô từ một khoảng cách gần chưa từng thấy.
Cô có thể nhìn rõ từng đường vân môi mà mình vừa hôn, từng sợi mi trên mắt anh một cách chi tiết, cùng đôi mắt đen sâu thẳm thâm thúy, quay cuồng ám muội không dừng được.
Yết hầu anh đang trượt xuống, thanh âm cũng nghe đến rõ ràng, mang theo vài phần trầm thấp khàn khàn.
"Há miệng."
Đôi môi nóng bỏng của anh lại áp vào môi cô. Tiếp đến là bàn tay vươn đến khuôn mặt nhỏ nhắn với ý định làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Anh chỉ cần dùng ngón trỏ và ngón cái là có thể cường thế giữ lấy hai má non mịn của Nghê Thường, dễ dàng tiến công phá vỡ bức tường môi mềm mại.
"Ngoan. . . . . ."
Nghê Thường trong đầu oanh ra một tiếng, ý thức vỡ vụn khắp nơi.
Có chút giống như. . . . . .ăn một loại thạch hơi ấm.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu được, chính mình mới là loại thạch ấy, ngoan ngoãn, ngu ngốc và bị người khác tàn sát. . . . .
Và ai đó giống như một kẻ săn mồi không biết cách cư xử.
Môi răng ấm nóng mềm mại, nhẹ nhàng áp sát, sau đó lại là ngang tàng cùng chế trụ tuyệt đối. Trong lúc lặp đi lặp lại giữa ôn nhu và mạnh bạo, viên thạch nhỏ tản mát ra hương thơm tươi mát đầy mê hoặc.
Ham muốn chinh phục và phá hủy của đàn ông cũng đồng thời bị khiêu khích tới.
Bây giờ đến lượt chóp mũi cô bị đè ép đến thay đổi hình dạng.
Chẳng mấy chốc môi tê rần, nướu mất cảm giác. Cuối cùng, ngay cả lưỡi cũng bắt đầu ẩn ẩn đau . . . . .
Đợi cho hô hấp đều bị đoạt lấy, Nghê Thường hoàn toàn quân lính tan rã, vừa giống cầu cứu vừa giống xin tha mà ưm ưm ra tiếng.
Cô mất thăng bằng trên đôi chân của mình, lùi một bước rồi lại lùi thêm một bước. Ngược lại, Viêm Trì được một tấc lại muốn tiến một thước, đi tới, lại đi tới, từng bước ép sát.
Một tiếng lạch cạch nhỏ vang lên, lưng Nghê Thường bị áp lên cửa xe.
Cô cau mày một lúc, ngay sau đó đã có một bàn tay to đưa đến bao lấy phần lưng dưới của cô.
Cánh tay cường tráng của anh vẫn quấn quanh chiếc cà vạt mà cô làm, lòng bàn tay duỗi ra làm một giá đỡ mềm mại ngăn cách lưng cô với ván xe cứng.
Nhưng nụ hôn trên môi môt giây cũng không ngừng.
Tay kia cũng vói vào mái tóc dài sau đầu, như muốn khống chế không cho bỏ chạy, cường thế giữ chặt gáy.
. . . . . . Anh giống như phát sốt, hơi thở đều nóng ran.
Nghê Thường sắp bị nướng đến tan chảy, xương cốt dưới chân cùng cả người đều mềm nhũn tựa vào trước người anh.
Hai cánh tay mảnh mai không thể khoác lên vai hay lên lưng anh, vì vậy chúng phải co vào ngực anh một cách đáng thương.
Đầu ngón tay vừa vô tình chạm được vành tai bạn trai, Nghê Thường lập tức liền dời tay đi nơi khác giống như vừa bị bỏng.
Bàn tay nhỏ bé của cô mò mẫm trên chiếc áo khoác da do mình làm ra, đầu ngón tay vô thức nắm lấy vai áo, dùng sức bấu chặt cho đến mức đầu ngón tay hơi trắng ra. . . . . .
Trời đất quay cuồng, hai người trao nhau những điều riêng tư ngọt ngào.
Trong con hẻm cũ vắng ánh sáng lờ mờ, tiếng nước chậc chậc vọng lại. ????????
Không biết anh có cố ý hay không, nhưng âm thanh này nghe đến thật khiến người ta đỏ mặt . . . . .
Nghê Thường cảm thấy được đại khái có thể đã qua một thế kỷ, lại giống như chỉ mới qua vài giây, anh mới buông cô buông ra.
Dường như bất đắc dĩ, cuối cùng anh lại ôm mặt cô, ở khóe môi hôn thêm một chút. Đầu răng còn mê luyến gặm cắm môi thêm chốc lát, cuối cùng còn thực ngả ngớn cắn kéo kéo lên một tầng thịt môi mỏng.
*không phải tự nhiên mà bạn bè nói Trì ca là 'cầm thú', mỹ nữ chạy mau còn kịp=)))
Nghê Thường không kìm được mà rên lên một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào ngực người đàn ông: "Anh. . . . . ."
Tóc tai cô rối loạn, hai má sớm đã đỏ bừng. Đôi mắt màu trà giống như mất đi tiêu cự, long lanh ngập nước, động lòng người.
Khuôn mặt giận dỗi ửng đỏ nhìn anh:
"Anh là muốn ăn thịt người đấy hả . . . . ."
Viêm Trì cười nhẹ, chậm rãi liếm môi dưới, vừa lòng nhưng rõ ràng là không thỏa mãn.
"Ừm."
Giọng nói của người đàn ông cũng khàn khàn, âm trầm như hạt sạn chạm vào người cô, bất kể lời nói dịu dàng yêu thương thế nào cũng giống như mê hoặc: "Anh đã nghĩ đến việc ăn em."
Nhớ thương lâu như vậy, một ngụm làm sao mà đủ.
Hương vị ngọt ngào đầu tiên của cô, khơi dậy sự tham lam và nghiện ngập của anh.
Càng mẹ nó khó chịu . . . . . .
Nghê Thường chỉ hiểu từ "ăn" là động từ cắn môi của anh khi nãy, cô hung hăng trừng mắt nhìn.
"Anh là cẩu sao. . . . . ."
Thì ra, trên mạng vẫn nói "Cẩu nam nhân" , chính là ý tứ này?
Một nụ hôn mà giống như muốn ăn thịt người. . . . . .
Viêm Trì nhìn cô gái đang giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào môi một cách ngập ngừng.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Anh cười thầm.
Mới hôn một chút đã như vậy, về sau làm sao bây giờ?
Người phụ nữ của anh quá mềm mại đáng yêu.
Nhưng không có biện pháp, ai bảo anh thích cô như vậy chứ.
Viêm Trì nắm tay bạn gái, nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên.
"Để anh xem."
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi môi cô như được phủ một lớp men bóng loáng.
Nhìn kỹ, có một chút đỏ sưng xung quanh viền môi, khóe miệng vừa bị anh hung hăng cắn cũng ứ ra một điểm đỏ nhỏ.
. . . . . . anh dường như thật sự có chút hung bạo.
Viêm Trì vươn tay chạm vào khóe môi cô, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là không kìm lòng được. . . . . ."
Anh lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Lần sau sẽ không vậy nữa."
*ok lần sau sẽ mạnh hơn
Nghê Thường lắc lắc thân mình né tránh ôm ấp: "Không có lần sau."
Cô mím môi, trầm giọng nói "Không cho anh hôn nữa. . . . . ."
Viêm Trì nhướng mày: "Thật sao?"
Nghê Thường khóe miệng cong lên, cúi đầu không nói gì.
Anh cười ranh mãnh: "Vậy bây giờ lão tử liền hôn một lần cho đủ!"
Nói xong anh đã muốn tiến đến áp chế, Nghê Thường hoảng hốt, hai tay vội vàng chống lên ngực anh: "Aiya ——"
"Đừng, đừng náo loạn!"
Cô một tay xoa nhẹ thắt lưng, nhíu mày: "Thật sự không được. . . . . ."
Thấy cô xoa eo, Viêm Trì liếc nhìn cửa xe phía sau hỏi "Vẫn đau ?"
Nghê Thường gật gật đầu.
Thật ra, vừa rồi cô xấu hổ không nói nên lời, lưng dưới được anh che chở, nhưng mông áp vào tay nắm cửa, bây giờ vẫn còn có một chút cảm giác khó chịu .