Edit: riri_1127
Chương này ???? hay là do tôi dễ cháy????
Chương 41: Ấn ký
Nghê Thường nhỏ giọng nói xong, thẹn thùng nhắm tịt mắt lại.
Vì cái gì.
Cô nghe giống như.
Giống như đang làm nũng? !
. . . . . . Cô còn không biết chính mình còn có thể làm nũng.
Trước đây chưa bao giờ cô có hành động thế này, kể cả với thái gia gia và bà nội.
Ai có thể nghĩ đến hiện tại đối với người đàn ông này, cô có thể nhõng nhẽo thành như vậy . . . . . .
Quả thực mắc cỡ chết người huhu. . . . . .
Nghê Thường cắn môi, rũ mi không dám nhìn anh.
Tầm mắt dừng ở cánh tay đặt trên eo mình, cô thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay anh đang hơi phập phồng lên.
Bên tai vang lên tiếng nuốt, là tiếng 'rơi' nặng nề từ yết hầu. . . . . . .
Nghê Thường nghiêng đầu về phía sau, đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Viêm Trì nhìn thẳng vào cô, trong mắt anh dường như có hai đám lửa đang cháy dữ dội
Tay còn lại cũng bị cầm chặt.
—— lòng bàn tay anh đang nóng như nổi lửa.
Còn cả hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.
" Gọi lại một lần nữa."
Giọng nói từ tính của người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu, gằn từng tiếng trầm hoãn, giống mệnh lệnh, lại giống mê hoặc.
Nghê Thường tim loạn nhịp, thân thể tự động đầu hàng.
Môi mấp máy hai lần: "Trì thần ca —— A!"
Viêm Trì đột ngột hôn lên môi cô.
Nghê Thường cả kinh, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, lại nâng tay đánh đánh vào khuôn ngực đang để trần của anh.
Lòng bàn tay mỏng manh chạm vào cơ ngực rắn chắc, cả hai tâm tình đều xao động.
"Anh, anh gạt em!"
Đã nói sẽ bỏ qua cho cô rồi cơ mà!
Kẻ lừa đảo!
Nghê Thường khóe mắt hồng hồng nổi lên điềm đạm đáng yêu, nhỏ giọng nói thầm: "Em, em không cần. . . . . . Môi đau. . . . . ."
Viêm Trì thấp giọng cười.
"Không cắn em đâu." Anh nhẹ nhàng kề sát lên mặt cô, dùng môi hôn lên vành tai trắng nõn mềm mại.
"Ca ca thương em."
". . . . . ."
Khi đôi môi anh tiến tới, vai và đầu gối của Nghê Thường cũng được bao bọc bởi cánh tay mạnh mẽ của anh.
Viêm Trì cho cô một cái ôm công chúa, đem cô phóng ngã trên đùi mình.
Anh trở thành sức mạnh để nâng đỡ và cũng là sức nặng để đàn áp—— phô thiên cái địa* đều là anh.
*Choáng ngợp, miêu tả lực lượng đang lao tới với động lượng lớn = Overwhelming, học từ vựng tiếng anh nha=)))
Lần này, Viêm Trì không có lừa cô.
Môi không có cảm giác đau nữa, anh hôn cô một cách dịu dàng trước nay chưa từng có.
Anh hết sức kiên nhẫn dây dưa cọ sát nhẹ nhàng, 'gougoutang*' (vướng víu quấn quanh vô tận, dính lấy không cho rời đi)
Sau khi mất hết kiên nhẫn, triền miên đòi lấy lại ập đến.
Lông mi Nghê Thường run lên vài cái như cánh bướm mỏng manh, sau đó liền nhắm mắt lại như thừa nhận thất bại.
Hai cánh tay cũng khẽ bấu vào vai anh.
Thì ra nhu tình hôn lâu như vậy, cô càng chống đỡ không được. . . . . .
Ngã vào vòng tay anh, nằm trên đùi anh chân không chạm đất, cả người, một lòng tựa hồ đều như đang lắc lư, chìm nổi nhộn nhạo.
Trong lúc hơi thở cùng nước bọt giao độ, Nghê Thường một tay nhỏ bé chậm rãi sờ soạng cằm anh.
Cô thích nơi này.
Khi dùng sức hôn, cằm của anh sẽ siết chặt tạo ra một đường viền hàm đặc biệt rõ rệt, giống như một sợi dây cung cường lực.
Cô cảm thấy rất gợi cảm. . . . . .
Đầu ngón tay di chuyển từ quai hàm mạnh mẽ ra phía sau đầu, Nghê Thường chạm được đầu tóc ngắn của anh.
Còn chưa kịp tiếp tục cảm nhận, bàn tay nhỏ bé táo bạo này đã bị bắt được.
Viêm Trì trong khi thi đấu rất chăm chú tập trung cao độ, điều này cũng phát huy tác dụng vào thời điểm này. Ngoài miệng đang cùng cô hôn môi không ngừng, trên tay lại cường thế cùng cô mười ngón tay đan chặt, một tay còn lại siết chặt ôm lấy eo Nghê Thường qua lớp vải nhung tơ mỏng manh.
Anh tựa hồ thực thích sườn mặt cô, còn có nốt ruồi đỏ nhỏ và vành tai mỏng, mềm.
Nhưng thích nhất xem ra vẫn là xâm nhập đôi môi căng mọng, thân mật ma xát nhè nhẹ.
Nghê Thường bị cuốn theo, giống như trở thành một con thú nhỏ được xoa dịu, phát ra tiếng ưm ưm thảm thiết. . . . . .
Đang lúc ý thức nhanh chóng bị hòa tan, sự nghiền áp trên môi đột nhiên dừng lại.
Hai đôi môi lưu luyến mà rời ra, Nghê Thường chậm rãi mở to mắt, bị anh nắm cả thắt lưng ngồi xuống, có có cảm giác hốt hoảng như vừa trồi lên mặt nước.
Cô dường như cũng bị ngâm trong nước, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt ửng hồng.
Môi, lông mi còn có đôi mắt cũng đều ướt sũng, ba quang liễm diễm.
Nghê Thường bắt gặp đôi mắt đen của người đàn ông, mềm mại và sâu thẳm.
Cơ ngực rắn chắc của anh phập phồng có chút nhanh. Vừa rồi anh cơ hồ dùng hết tất cả lực khắc chế, mới ngừng lại được.
Mi mắt cùng chóp mũi cao của anh cũng phiếm hồng, cùng khuôn mặt đỏ bừng của Nghê Thường là hai cảm giác khác nhau —— cả người anh thoạt nhìn đang vô cùng tham muốn. . . . . .
"Bé con."
Viêm Trì cúi đầu mở miệng, cổ họng khàn khàn như đang vô cùng khát nước.
Cô còn ngồi trên đùi anh, chóp mũi anh chạm vào khóa hoa trên cổ áo cô.
Mãnh thú ngửi được kiều hoa, thanh âm đều mềm nhẹ.
"Bé con, em thơm quá. . . . . ." ????
Giọng nói anh tràn đầy lưu luyến hòa cùng thân mật, Nghê Thường nội tâm lay động.
Nghê Thường vươn tay sờ mặt anh, nhẹ giọng: "Là mùi hoa chanh sao?"
Cô vừa thay dầu gội tối qua và nó có mùi rất thơm!
Viêm Trì lắc đầu: "Là em."
Anh vùi cằm vào cổ cô, hít sâu một hơi: "Chính là mùi hương của em."
Người ta sẽ không tự chủ được mà mê luyến mùi hương của người mình yêu, mặc dù không thể biết chuẩn xác đó là mùi hương gì.
Cô gái của anh giống như một đóa