Edit: riri_1127
Chương 43: Còn đẹp mắt hơn!
Đã vào đông, ánh nắng chiều rực rỡ ấm áp chiếu rọi mặt nước lấp lánh trong tách trà.
Một lá trà nho nhỏ thong thả chìm xuống đáy chén.
"Bà nội." Nghê Thường nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm rất nhẹ, nhưng thực rõ ràng.
Ánh mắt trong vắt kiên định: "Con muốn ở bên anh ấy."
—— cô sớm đã quyết tâm .
Từ đêm ở gara đó khi được anh ôm anh vào lòng.
Hoặc là, lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng anh từ khung cửa sổ khách sạn trên cao nguyên . . . . .
Nghê Hồng Hạnh bình tĩnh nhìn cháu gái vài giây, trong mắt nhoáng lên một cái, chậm rãi nói: "Trước đây ta đã nói với con ——"
"Người đàn ông như vậy con giữ không được, còn nhớ rõ không?"
Nghê Thường hơi nhíu mi: "Con nhớ rõ."
Nghê Hồng Hạnh hơi dừng, lại nghĩ tới cái gì.
"Cậu ấy là tay đua chuyên nghiệp, cái này cùng với liều mạng không kém là bao. Về sau, dường như trái tim con lúc nào cũng lơ lửng không chạm đất."
Nghê Thường thấp giọng: "Con biết."
"Điều kiện nhà hai bên khác nhau, con có thể phải chịu khổ."
"Con biết. . . . . ."
Nghê Hồng Hạnh: ". . . . . ."
Nghê Hồng Hạnh không nói. Trầm mặc một lúc lâu, bà nhắm mắt thở dài.
"Từ ngày đưa con về nhà ta đã tự nhủ sẽ không bao giờ, không bao giờ để con đi theo con đường cũ của mẹ con." Bà lão lắc đầu thở dài, giọng điệu lạc lõng xót xa.
"Ta tự biết không thể sống cùng con cả đời. Cho nên mấy năm nay, ta tận tâm dạy kỹ năng và trau dồi tính cách của con, ngóng trông con có thể độc lập, có thể tỉnh táo, về sau không phải dựa vào ai, cũng có thể sống bình đạm, an ổn tuổi già. Nhưng con. . . . . ."
Nghê Thường hốc mắt đau xót, rơi lệ.
"Bà nội. . . . . ."
Cô đứng dậy đi đến bên Nghê Hồng Hạnh, khẽ gọi: "Bà ơi."
"Cho tới bây giờ con vẫn không quên lời bà dạy, bà mong con có thể giống như bà, độc lập, có khả năng, đem mọi thứ nắm trong lòng bàn tay, an an ổn ổn trải qua cả đời —— con đều hiểu được, con hiểu được dụng tâm của bà!" Nghê Thường khẩn thiết nói.
"Con biết, Viêm Trì anh ấy. . . . . . Không phù hợp với sự chờ mong của bà. Nhưng thật ra ngay từ đầu, anh ấy cũng không phù hợp với chờ mong của con. Con cũng không phải nhất thời xúc động mới cùng anh ấy bên nhau."
Với anh cô vẫn là thanh tỉnh mà rơi vào tay giặc!
"Con với anh ấy tuy quen nhau thời gian chưa lâu lắm, nhưng chuyện cùng nhau trải qua cũng không ít, có một số việc trước kia con không có nói cho bà. . . . . . Tóm lại chính là, ngoài bà cùng thái gia gia, sẽ không có ai bảo vệ con, đau lòng con như anh ấy nữa."
"Bà nói rằng ở bên anh ấy, con có thể lo lắng và bất an. . . . . ." Nghê Thường dừng lại, nhẹ nhàng cong khóe miệng, "Có lẽ thật sự là vậy."
"Nhưng bà ơi, con thật sự không tưởng tượng được nếu con ở bên ai khác thì sẽ ra sao."
Nghê Hồng Hạnh ngẩn ra, nghiêng đầu đánh giá cháu gái đang đứng bên cạnh mình.
Nghê Thường mím môi, đôi mắt rưng rưng.
"Anh ấy cả tâm can đều mang ra. Nếu con bỏ qua anh ấy, thì con không chỉ phụ lòng anh ấy, mà còn phụ lòng cả chính mình. Vậy thì con mới thật sự là người yếu đuối."
"Vì vậy, cho dù, cho dù con có thể an an ổn ổn sống đến già, thì đời này cũng vẫn sẽ hối hận tiếc nuối. . . . . ."
Cô cầm tay bà nội, nước mắt nhịn không được lã chã rơi xuống.
"Cho nên bà ơi, con tình nguyện, tình nguyện đánh cược một phen!"
Nghê Hồng Hạnh chấn động, trừng lớn ánh mắt nhìn cháu gái, sau một lúc lâu nói không ra lời.
"Thôi, thôi. . . . . ." Bà liên tục lắc đầu, lại tự giễu cười khẽ, "Con học cái gì không học lại học được cái tính tình quật cường của ta mười trên mười."
Bà than nhẹ: "Bà nghĩ là muốn con đi con đường bình yên, nhưng nếu con đã chọn thì cũng là đường tự con bước đi. Nhưng mà——"
Nghê Hồng Hạnh giương mắt nhìn cháu gái, hốc mắt phút chốc đỏ lên: "Nhưng dù có ra sao đi nữa thì con cũng không được giống mẹ con, lấy chính mình làm tiền đặt cược!"
Bà nội cuối cùng cũng chấp thuận, trong lòng Nghê Thường dần thả lỏng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của bà, cô lại thấy chua xót, buồn rầu.
"Con sẽ không." Nghê Thường nâng tay lau nước mắt, dùng sức lắc đầu.
"Con không phải mẹ con, Viêm Trì cũng không phải. . . . . . Người kia."
"Anh ấy tuy rằng nhìn thấy có chút không đứng đắn, nhưng kỳ thật là người có thể dựa vào. Trải qua chuyện lần này, bà hẳn là cũng có thể nhìn ra một ít?"
"Hơn nữa cho dù chúng con bên nhau, con cũng chưa từng nghĩ tới phải hoàn toàn dựa vào anh ấy. Những kỹ năng mà bà đã truyền lại, những nguyên tắc mà bà đã dạy, con sẽ không bao giờ đánh mất nó cho dù có thế nào đi chăng nữa."
"Con lại càng không vì một người đàn ông mà ngay cả nhà, ngay cả người thân cũng không cần."
Nghê Thường cầm tay bà, kiên định nói: "Con tuyệt đối không dứt bỏ bà, dứt bỏ gia đình này của chúng ta."
Nghê Hồng Hạnh môi run rẩy, lã chã rơi lệ. Bà ôm lấy cánh tay cháu gái, dựa đầu vào nhẹ nhàng nói: "Cháu ngoan. . . . . ."
Đôi mắt Nghê Thường mới vừa lau khô, lại một lần nữa ướt ướt .
Mẹ cô ra đi năm đó, đã khiến trái tim của bà và thái gia gia tan nát. Bà không chỉ sợ cô sẽ đi chung con đường với mẹ mà còn sợ mất đi những người thân nhất của mình một lần nữa.
Dù sao sau khi thái gia gia ra đi, cũng chỉ có cô cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau . . . . . .
Nghê Thường đưa tay ra lau nước mắt cho bà, sau đó nằm úp sấp bên người bà như một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, thật ra con cũng có chút sợ. . . . . ."
"Con sợ, trên đời này thật sự có mệnh số. Con sợ con cũng sẽ giống thái gia gia và mẹ. . . . . . không được như mong muốn."
Nghê Hồng Hạnh nở nụ cười, lắc đầu: "Mệnh số này, là người nhà chúng ta lúc ủ rũ nói ra mà thôi."
"Nếu nói về số mệnh, thì lúc trước thái gia gia hay ta đều cũng sẽ không có ai cứu mà chết cóng chết đói trên đường đó mới là mệnh. . . . . . cuộc đời của ta bây giờ có thể coi như được mở ra trang mới."
Bà vươn tay thân thiết sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Thường.
"Cháu gái ta nhất định sẽ sống hạnh phúc!".
Nghê Thường đem mặt chôn trên vai bà lại rưng rưng muốn khóc .
" Bà ơi . . . . ."
"Được rồi." Nghê Hồng Hạnh vỗ vỗ tay Nghê Thường, dỗ dành như một đứa trẻ, "Đã đến lúc con phải đến Viêm gia tặng tân bào rồi."
"Thấy Viêm Trì, cũng giúp ta gửi lời nhắn nhủ: chỉ còn ta còn sống trên đời ngày nào thì ai cũng đừng nghĩ bắt nạt cháu gái ta."
**
Lên lầu trở về phòng, Nghê Thường cước bộ đều nhẹ nhàng không ít.
Sau khi được nước mắt rửa qua, mọi thứ với cô dường như đã trở nên rõ ràng không ít.
Nhấc điện thoại lên, định chia sẻ tin vui với bạn trai thì chợt thấy trên màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ và cuộc gọi thoại.
Anh để lại tin nhắn:
【 Bé con, anh phải bay đi Bắc Thành gấp, đợi máy bay hạ cánh lại nói chuyện nhé】
Nghê Thường ngoài ý muốn, có chút mất mát.
Hôm nay là cuối năm, vốn dĩ bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau đón giao thừa.
Anh nói rằng có người trong đội đã mang đến rất nhiều pháo hoa, sẽ đưa cô đến sân tập ở ngoại ô để bắn pháo hoa. . . . . .
Nghê Thường gọi thử một cuộc điện thoại cho bạn trai. . . . .
. . . . . cuộc gọi tạm thời không thể chuyển được.
Bay đến Bắc Thành phải mất khoảng bốn năm giờ đồng hồ, cũng không biết đêm nay anh ấy có kịp trở về không. . . . . .
Nghê Thường mở khung chat, nhắn "Vậy khi nào anh trở về" , viết xong cô do dự một lát, lại xóa bỏ, cuối cùng chỉ trả lời câu "em biết rồi", còn gửi cái nhãn dán thỏ con "Lên đường bình an".
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Nghê Thường mang theo sườn xám, đi đến khu biệt thự Viêm gia.
Hứa Chi Lan nhìn thấy mấy kiện sườn xám cùng áo khoác, cao hứng đến độ không biết nói cái gì cho phải, trong chốc lát muốn đưa Nghê Thường đi spa để cảm ơn.
Nghê Thường thật vất vả chối từ, Hứa Chi Lan lại nhất quyết giữ cô lại cùng ăn bữa tối.
"Ngày lễ lớn này vậy mà không có ai ở nhà, Viêm Trì nói với con chưa? Nó cùng bố mới đi không bao lâu."
Thì ra là công ty nhà anh ấy có việc.
Nghê Thường hỏi: "Vậy khi nào có thể trở về ạ?"
Hứa Chi Lan: "Ta không biết, mấy chuyện đàm phán kinh doanh không nói chắc được. Nghe ý tứ kia, bọn họ xuống máy bay đã bận công việc ngay rồi, xem ra đêm nay không về được."
Nghê Thường trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên không về được. . . . . .
Cô cũng không ăn tối ở nhà anh, giải thích rằng bà nội đang chuẩn bị cơm chờ cô về đón năm mới.
Thấy Nghê Thường nói như vậy, Hứa Chi Lan không kiên trì giữ người nữa, gọi tài xế đưa Nghê Thường về nhà, còn tặng cho cô một hộp bánh ngọt tự làm thật lớn.
Xe dừng ở đầu ngõ, sau khi xuống xe, ánh mắt Nghê Thường ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chạng vạng.
Tuyết rơi rồi.
Những bông tuyết nhỏ từ không trung rơi xuống, mát lạnh rơi trên trán và chóp mũi cô.
Thành Đô rất ít khi có tuyết, Nghê Thường cũng không nhớ rõ lần cuối thấy tuyết là lúc nào.
Hôm nay - một ngày cuối năm tuyết lại đến bất ngờ, đến sớm mà cũng là muộn.
Đẩy cửa vào nhà, bà và dì Phương đã dọn sẵn bàn ăn.
Nhà cô tuy rằng ít người, nhưng ngày lễ ngày tết, vẫn luôn ngập tràn cảm giác nghi thức, bầu không khí náo nhiệt.
Cơm nước xong xuôi, dì Phương trở về nhà. Nghê Thường cùng bà nội ngồi ở phòng khách cùng với lò sưởi hơi ấm áp, xem Xuân vãn.
Bà nội xem chăm chú chương trình hài kịch cười không nhịn được, Nghê Thường lại không như vậy, cô không yên lòng, thường thường mở điện thoại ra xem.
Lúc cô về đến nhà Viêm Trì có gửi một tin nhắn thông báo đã đến Bắc Thành, lúc này không thể phân thân, phải xử lý xong công việc mới gọi điện cho cô được.
Kết quả mãi cho đến bây giờ bên kia một chút động tĩnh cũng không có. . . . . .
Đồng hồ báo thức rất nhanh đã chỉ đến mười giờ, Nghê Hồng Hạnh mí mắt bắt đầu đánh nhau liền quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nghê Thường cũng lên lầu trở lại phòng. Trong lòng cô vẫn có điều vướng bận, có ngủ cũng ngủ không được, xuất thần đứng ở bên cửa sổ ngắm tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, một lớp trắng xóa phủ trên mặt đất, trong bóng đêm trở nên sáng rỡ.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Quay đầu lại