Chương 7: Đàn ông không sợ lạnh
"Đích" một tiếng, ông chủ cuối cùng tính tiền xong cả hộp "áo mưa", đem bỏ vào túi plastic đầy nhóc đồ đạc.
Nghê Thường nội tâm lo sợ, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo Viêm Trì ra khỏi cửa hàng. Anh đẩy xe máy hết xăng dẫn cô đi ngược chiều đường cao tốc trên cao. Đi được khoảng mười phút, xung quanh dần dần tối hơn. Ánh trăng mỏng manh cùng mấy con đom đóm mang theo ánh sáng mờ nhạt trên đầu, với vài tiếng ve sầu, chỉ khiến người ta càng thêm bất an trong bóng tối.
Nghê Thường tim đập hỗn loạn, phòng tuyến tâm lý cũng tăng cao, cảm giác căng chặt như dây đàn.
Lại đi một lát, rốt cuộc anh ngừng cước bộ. Đem moto ngừng một bên, cúi người trong bóng tối sờ soạng một lát, sau đó vang lên tiếng "Ba" nhỏ, chung quanh trở nên sáng ngời. Nghê Thường theo bản năng nâng tay che mặt. Nháy mắt mấy cái thích ứng ánh sáng, cô buông cánh tay đánh giá chung quanh.
Nơi này cư nhiên có một khu vực cắm trại ngoại ô.
Trên đầu bọn họ là một mớ dây và cáp sắt loạn thất bát tao, một bóng đèn trụi lủi treo bên dưới, cách đó không xa có một cái lều trắng hình chóp được buộc cách họ không xa.
Nhìn xa hơn nữa, có hai ngôi nhà nhỏ sơn đỏ cạnh nhau cách đó chừng 10 mét, trông giống như nhà vệ sinh, bên ngoài có hai ống nước, có điện nước cũng coi như tiện nghi.
" Ở đây một đêm, sáng mai đổ xăng rồi trở về." Viêm Trì đưa tay ném túi đồ này nọ xuống đất, qua loa giải thích.
Chỗ cắm trại này là bọn anh mấy ngày trước chạy đường núi đã ghé qua, lúc ấy những thứ moto không thể mang đi liền để lại, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên còn có thể phát huy công dụng.
Nghê Thường "Ah" nhẹ một tiếng, thần kinh vẫn buộc chặt như trước không hề thả lỏng. Cô đứng bên cạnh bóng đèn, nhìn chăm chú vào nam nhân đang xoay người đi vào lều trại lấy chiếc ghế gấp nhỏ đi ra.
Viêm Trì cởϊ áσ khoác ném tới ghế trên, lại đến túi plastic lục lục mấy cái, lấy ra một cái hộp nhỏ có in chữ " Siêu mỏng" ——
Nghê Thường da đầu tê rần, nội tâm gào thét, tay đặt trên người cũng không tự chủ nắm chặt thành quyền.
Trong lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi lạnh, cô lại thấy Viêm Trì rút ra một cái dao nhỏ. Nghê Thường giật mình nhìn thấy anh đem "áo mưa" cắt thành ba đoạn, chờ anh với tay vén vạt áo thun lên, mi mắt cô run rẩy.
Anh ấy bị thương.
Không biết có phải hay không buổi chiều lúc đập cửa bị thủy tinh cắt phải, miệng vết thương lớn ở trên cánh tay, vết máu đã đọng lại trên làn da màu lúa mì.
Viêm Trì mở chai nước khoáng, đơn giản rửa qua miệng vết thương, sau đó đem mấy đoạn "áo mưa" cột che chắn miệng vết thương.
Cao su co dãn mười phần gắt gao cột ở trên cánh tay rắn chắc, biến thành một đoạn băng không thấm nước.
Nghê Thường xem mà giật mình. Loại đồ này cư nhiên còn có thể dùng như vậy. . . . .
Xử lý xong miệng vết thương, Viêm Trì nhướng mi nhìn: "Em ngồi đó coi chừng bị muỗi đốt"
Nghê Thường mi mắt hơi chớp, đi đến trước người anh, cách khoảng nửa thước, ánh mắt cô mơ hồ cố ý không nhìn lên người anh.
Lần đầu cô nhìn đối diện một cách trực quan nửa người trên cơ thể đàn ông như thế —— vẫn là dáng người thành thục, hormone giống đực từ thân hình tản ra bốn phía
Đường cong cơ thể dưới ngọn đèn càng khắc sâu, rộng lớn tinh tráng, còn có cơ bụng rõ ràng săn chắc. Mấy khối cơ bắp như có sinh mệnh, phập phồng hô hấp theo nhịp thở.
Lúc này khuôn mặt Nghê Thường nóng bừng, cô mím môi. Viêm Trì quay đầu lại, liền nhìn thấy cô vành tai đỏ lên, anh cười cười, dùng cánh tay không bị thương lấy ra một chai nước vặn vặn hai cái, lẳng lặng đặt lên chân cô.
Nghê Thường quay đầu , thấy nam nhân vai rộng eo hẹp đang bước đi. Anh đi đến bên vòi nước lắc qua lắc lại trong chốc lát, kéo một ống màu đen thật dài vào WC.
Nghê Thường xoay người cầm chai nước, ngẩng cổ uống một hơi hết nửa chai.
Cô buông chai nước không đến hai phút anh liền đi ra, trên người là chiếc áo thun màu tối. Quần áo này hẳn là cũng mới từ cửa hàng kia mua, rõ ràng hơi chật, phần ngực áo và vai hơi căng, cổ tay áo cũng chặt chẽ ôm sát cánh tay to lớn.
Khi Viêm Trì đưa tay điều chỉnh bóng đèn, vạt áo hỏng lên, lộ ra phần eo và bụng săn chắc, trên cơ bụng có mấy giọt nước sáng lóa trượt vào trong chiếc quần tây đen . . . . . .
Nghê Thường nháy mắt mấy cái dời ánh mắt đi, lẳng lặng đi về phía lều. Viêm Trì điều chỉnh tốt bóng đèn buông cánh tay, tầm mắt di chuyển theo bước đi của cô một lát, đột nhiên hỏi: "Chân em làm sao vậy?"
Nghê Thường cúi đầu, mũi chân trái chỉa xuống đất nhẹ nhàng quơ quơ: "Có thể là bị trẹo rồi."
Trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, anh nói: "Vậy sao em không nói tiếng nào?"
Cô gái này cũng thật là
Bị trẹo chân mà cả đêm không than chút nào lại còn đi theo anh gần như cả đêm.
Nghê Thường mắt nhìn vết thương trên tay Viêm Trì chỉ chỉ: "Không phải anh cũng không nói gì sao. . . . . ."
Viêm Trì hơi giật mình, bật cười.
Anh là đàn ông, đã quen rồi còn cô da thịt mềm mại tinh tế lại đi so cùng?
Viêm Trì nâng tay chạm vào chỗ cánh tay bị thương , không chút để ý : " Vết thương nhỏ thế này thì có là gì?"
Anh nhấc ghế xếp hướng trước mặt Nghê Thường .
" Em ngồi xuống tôi xem thử."
Nghê Thường do dự hai giây, đưa tay ra sau lưng kéo kéo nhẹ vạt áo đã ướt mồ hôi, tiến đến trước ghế dựa ngồi xuống.
Cởi bỏ khóa giày, chân cô còn chậm chạp không có vươn đến, ngược lại trộm hướng sườn xám thu thu lại. Viêm Trì ngồi xổm trước người cô, nắm lấy mắt cá chân trái Nghê Thường kéo đến đầu gối anh.
Chợt lộ chân dưới tầm mắt chàng trai, Nghê Thường có chút cảm thấy thẹn thùng,
bàn chân không tự chủ mà căng lên, có vài vết xương hơi cong, bàn chân sưng đỏ đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn không tì vết.
Viêm Trì nhẹ nhàng xoa xoa chân cô, dùng ngón tay cái ấn vào vết bầm tím trên mu bàn chân. Đầu ngón tay anh thô ráp, hòa cùng nhiệt độ cơ thể như muốn là phẳng làn da cô, Nghê Thường rùng mình như bị bỏng, gót chân cọ xát vào quần anh.
"Đau?"
Nghê Thường mím môi lắc đầu.
Anh giơ ngón cái nâng lên: "Xương cốt không có việc gì, chườm lạnh là ổn rồi."
Nghê Thường nhỏ giọng " Ừm".
Viêm Trì buông cổ chân cô ra, nhưng ánh mắt nhất thời vẫn còn không có thu lại.
Thật sự là lần đầu gặp phụ nữ có chân cùng dáng người giống nhau đến vậy, bên ngoài xinh đẹp giống nhau.
Mặt trước nhẵn mịn từ bắp chân đến ngón chân, mu bàn chân như một chiếc nơ ngọc tinh xảo, mặt sau là đường gân Achilles mảnh nối với mắt cá cùng gót chân tròn tròn, tựa như vòng cung tinh xảo.
* gân Achilles
Cân đối nhỏ nhắn, tinh tế.
Vừa rồi anh dùng hai ngón tay liền dễ dàng nắm được cổ chân cô, cảm giác một bàn tay có thể bao phủ bàn chân bé xinh này. . . . . .
Viêm Trì liếm môi dưới, cười khẽ: " Gót chân em nhỏ như chân chim ấy."
Nghê Thường liếc mắt một cái, nhỏ giọng phản kích: "Tay anh cũng to như tay gấu ấy . . . . ."
Cô ít nhiều có chút trợn tròn mắt nói dối .
Nam nhân xương tay rõ ràng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay to lớn hữu lực, thế nào cũng không có chút liên quan gì đến tay gấu.
Vừa rồi anh cong cong khóe miệng trêu cô, ngữ khí ngả ngớn lại tản mạn, cô một chút đã liền thấy xấu hổ. . . . .
Viêm Trì hưng trí, khóe môi gợi lên ý cười: "Em nói gì cơ?"
Anh lại nắm lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay dễ dàng bao phủ bàn chân, ngón giữa cùng ngón cái vòng qua kẹp mắt cá để khống chế từ gân Achilles mỏng manh.
Nơi này chỉ có phấn nộn một tầng da thịt bọc chân, yếu ớt nhất.
Cũng đột nhiên kích phát ham muốn phá hủy của đàn ông.
Viêm Trì tựa tiếu phi tiếu, giọng nói trầm thấp nghiền ngẫm đùa: " Bây giờ tay gấu này bóp nát chân em có tin hay không nào?"
Nghê Thường mi mắt chớp chớp, cắn răng không nói một lời.
Bị cầm lấy, chân cô không tự giác buộc chặt, ngón chân mượt mà đáng yêu chậm rãi cuộn lại, đầu ngón chân hơi hồng hồng.
Viêm Trì hơi bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tâm can chính mình cũng giống như bị cái chân chim nhỏ cuộn lại kia hung hăng náo loạn một phen, vừa nhiệt lại vừa ngứa.
Yết hầu anh trượt trượt lên xuống, buông tay thả chân cô ra .
Không khí có chút vi diệu, lại xấu hổ.
Nghê Thường đỏ mặt tránh đi tầm mắt anh, Viêm Trì