Bảy ngày trước, tại học viện Bạch Vân.
Trong thời gian cậu chủ hôn mê, mèo Mun không được ai cho ăn, đành phải tự thân đi kiếm mồi. Con mèo này lạ lắm, nó không ăn động vật, chỉ thích ăn linh quả. Vì vậy mà dạo gần đây vườn linh dược của trường hay bị mất trộm. Bao nhiêu vị thuốc quý hiếm không cánh mà bay chọc mấy y tu tức điên lên, họ canh mãi mà chẳng thấy bóng dáng tên trộm. Chỉ có Hào Nhân mới biết thủ phạm thực sự là ai. Anh chàng sợ người khác làm mèo bị thương, nên hay đi tìm bắt nó về ổ.
Hôm nay cũng vậy, Hào Nhân lững thững ôm mèo qua chỗ Vĩnh An, vô tình nghe được Châu Thanh và Đại Dương nói chuyện. Tu vi hai người đều rất cao, người lạ xuất hiện chắc chắn họ biết. Chẳng hiểu vì sao lại không cách âm, để anh chàng nghe hết nội dung.
-----
Vào cái đêm Đại Dương hi sinh ở lại kềm chân ma tu. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Đại Dương cũng không định đối cứng, hắn vừa xuất chiêu vừa tính đường chạy. Thật xui xẻo cho hắn, tên này có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, Đại Dương chạy cỡ nào cũng không thoát.
Bị quần hồi lâu, hắn vừa tức vừa sợ vừa hối hận. Biết vậy để Vĩnh An ở lại cùng nhau chiến đấu. Đầu hắn chắc chắn là bị chập mạch nên mới nảy ra ý tưởng ngu ngốc đến vậy. Trong tay Đại Dương chỉ còn lại pháp khí giữ mạng cuối cùng, nhưng dùng cái này phải trả giá cực đắt, sau này đừng mơ có thể tiếp tục tăng trưởng tu vi.
Bỏ mạng hay bỏ cơ hội tu tiên?
Đại Dương thực sự bị kẹt giữa hai con đường, rối rắm chạy lung tung khắp nơi. May mà số phận vẫn còn thương hắn, ban cho một cứu tinh từ trời rơi xuống. Nhấc tay nhấc chân liền hạ gục đối thủ. Xong việc còn tặng hắn một món quà kỳ lạ, Đại Dương chưa từng nhìn thấy vật tương tự như thế ở đảo quốc An Lạc. Vật thể lạ này chứa nguồn sức mạnh huyền bí, nó giúp Đại Dương thành công tụ đan chỉ trong ba tuần.
Thông tin Đại Dương trở thành tu sĩ tụ đan trẻ nhất trong trăm năm qua lan truyền khắp nơi. Sự kiện này thu hút sự chú ý của cả quốc đảo An Lạc.
Hắn sẽ là tương lai của nhà họ Mạc. Sau Mạc Châu Thanh, dòng họ quyền lực nhất lại sinh ra một nhân tài mới - Mạc Đại Dương. Bốn gia tộc còn lại đều ghen tị đến đỏ mắt. Ngũ đại gia tộc tu tiên hùng mạnh nhất ở An Lạc vẫn luôn kèm cựa lẫn nhau. Tin tốt của nhà này lại trở thành điều rủi của nhà khác.
Tu sĩ khắp nơi gửi quà chúc mừng, bạn bè đồng lứa hâm mộ ghê gớm. Gia chủ Mạc Thành Đông đích thân đến tận học viện thăm hỏi tình hình. Ai ai cũng muốn tạo chút quan hệ tốt đẹp với người nắm quyền trong tương lai.
Đại Dương đã vượt qua Vĩnh An. Lần đầu tiên hắn chẳng còn lo cậu ta che mờ. Hương vị chiến thắng thật tuyệt vời làm sao. Người giỏi nhất sẽ xứng đáng có được tất cả. Những thứ mà Vĩnh An may mắn nắm được trong tay, hắn cũng có tư cách sở hữu.
Đầu tiên là trở thành tu sinh riêng của giáo sư Châu Thanh. Đại Dương cho rằng ông ta lựa chọn Vĩnh An là vì tam linh căn tùy biến ngàn năm khó gặp. Như thế thì sao chứ, cuối cùng vẫn là kẻ về nhì đấy thôi!
Thực lực bày ra trước mắt như vậy, giáo sư sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Đại Dương rất hứng thú muốn biết kết quả, bởi vậy hắn vội vàng đến chỗ giáo sư. Bốn năm chờ đợi cũng nên kết thúc!
-----
Quay trở lại cuộc nói chuyện giữa Đại Dương và giáo sư Châu Thanh.
Hai người bọn họ ngồi đối diện với nhau. Ở giữa là chiếc bàn gỗ mộc mạc, bên trên đặt bộ bộ tách trà. Tại vị trí này có thể ngắm được toàn bộ vẻ đẹp của vườn hoa ngọc sương. Trông Đại Dương rất tự tin. Hắn ngồi ngay ngắn nhưng dáng vẻ rất ung dung, hai tay thoải mái để trên đùi, từ từ nói ra nguyện vọng của mình. Nhìn hắn nói cười nhẹ nhàng thật đúng là cảnh đẹp người vui.
Giáo sư Châu Thanh ngồi tựa lưng vào ghế, trên tay cầm tách trà. Trong khi nghe Đại Dương trình bày ý nguyện, lâu lâu ông vẫn liếc mắt về căn phòng nhỏ nơi Vĩnh An nằm mê man.
Nghe xong mong muốn của Đại Dương, ông thẳng thừng từ chối. Điều này làm hắn suy sụp, mọi việc đang tiến triển tốt đẹp, sao lại thành ra thế này!
Đưa lên thiên đàng rồi quăng vào địa ngục, có ai hiểu được cảm giác của hắn vào lúc này hay không?
- Thưa giáo sư em có chỗ nào chưa tốt? - Đại Dương cố gắng kiềm chế để mình không hét toáng lên khi nói ra câu này.
Ánh mắt người trẻ tuổi chứa đầy sự cố chấp. Chút kiêu ngạo này ông thấy quen lắm, rất giống bản thân mình trước đây. Giáo sư cất giọng, âm thanh nhạt nhẽo bình thản:
- Không, trò rất tốt.
- Thiên tư em không đủ?
- không, thiên tư em rất cao.
- Em có chỗ nào không bằng Vĩnh An ư?
- không có, thậm chí ngoại hình còn ưa nhìn hơn.
Cái gì cũng tốt, mặt nào cũng hay, nhưng kết lại là "không nhận". Thứ thất bại vô lý này thật khó nuốt trôi.
Đại Dương nhìn thẳng vào mắt giáo sư. Phẫn nộ làm hắn quên luôn cả sợ hãi và tôn trọng. Nếu có được sự hậu thuẫn của ông, dưới bầu trời này chẳng ai dám ngáng chân hắn. Chỉ còn cách một bước, vậy mà mãi mãi bước không qua.
Hắn không cam lòng!
Đại Dương gằn từng chữ một:
- Cho em biết lý do. Vì sao giáo sư chỉ hướng dẫn cho mình Vĩnh An? Vì sao? Vì sao? - Càng về cuối câu hắn càng cao giọng.
- Vì đó là Vĩnh An. - Âm thanh của ông như lạnh đi vài phần.
Giáo sư Châu Thanh nhìn Đại Dương. Ông nhớ bốn năm trước cũng có cậu nhóc dám nhìn thẳng vào mắt mình như thế này. Ánh mắt ấy thật an nhiên thuần khiết, chẳng vấn vương tạp niệm cuộc đời. Ánh mắt trước mặt ông bây giờ chỉ chứa toàn dục vọng quyền lực. Rõ ràng hắn đâu cần một vị giáo sư, hắn cần tìm chỗ dựa vững chắc.
- Tâm không vững, đạo khó thành. Trò về đi. Việc này tới đây là kết thúc.
Đây là lời khuyên cuối cùng ông dành cho Đại Dương.
-----
Ở thời điểm hiện tại, trong phòng nhỏ của Vĩnh An.
Cả nhóm quây quần bên bàn tròn, ăn bánh uống trà, chăm chú lắng nghe anh chàng thuật lại mọi chuyện.
Hào Nhân kể xong liền nhìn Vĩnh An bằng ánh mắt vô cùng mong đợi.
- Cậu thấy giáo sư trả lời thế nào?
- Nói chuyện huề vốn. Còn thế nào nữa. - Vĩnh An cảm thấy giáo sư cố tình ghẹo Đại Dương thì có.
Hải Vân bĩu môi khinh thường.
- Vĩnh An ơi là Vĩnh An, trí thông minh của cậu bỏ hết vào mấy cái trận pháp hay bị chó tha rồi hả? Câu trả lời đầy ẩn ý như thế mà cậu không hiểu sao.
Vĩnh An mờ mịt nhìn cô. - Ẩn gì? Vô nghĩa thì có. Giống như tớ hỏi cậu vì sao ăn cơm. Xong cậu trả lời vì đó là cơm. Gì mà ẩn ý nổi ý, cậu nghĩ nhiều rồi.
IQ thấp còn có thể đào tạo, EQ kém thì biết làm sao đây? Đâu phải mình cô nghĩ nhiều, cả cái xã hội này nghĩ nhiều đấy chứ. Hải Vân không đành lòng nhìn bộ dạng ngu ngốc của thằng bạn nên giải thích.
- Này nhé! Nếu như giáo sư nói là do cậu có tam linh căn tùy biến hoặc là cậu chăm chỉ, nhiều khi nói đại là do duyên chẳng hạn. Chỉ cần có một lý do thôi, mọi việc sẽ trở nên bình thường.
- Đằng này giáo sư nói: "Vì đó là Vĩnh An." Câu này thể hiện ý tứ rất rõ: Cho dù cậu có ngu ngốc tệ hại đến cỡ nào đi nữa, chỉ cần là Vĩnh An giáo sư vẫn nhận dạy. Ngược lại, đã không phải là Vĩnh An thì cho dù mọi mặt đều hoàn hảo giáo sư cũng không nhận. Điển hình là tên Đại Dương bóng nhẫy đó đấy, cầu cạnh bao năm nay có được đâu. Điều này thể hiện giáo