Minh Quân đang nằm dài trên bàn, nheo nheo đôi mắt một mí nhìn Nhật Quang. Hắn nhìn như vậy hơn một tiếng, vẫn chẳng thấy người kia ngẩng đầu lên. Chả biết y rị mọ với mấy cái báo cáo đến bao giờ mới xong. Quân Minh lại trở mình, đổi hướng ngắm trần nhà, mẹ nó, mấy cái đèn chùm chết tiệt này nhìn cộm cả mắt. Không biết thằng ngu nào đi sơn tường màu hồng, sến súa. Thảm thì đi dùng màu ngà trông còn tệ hơn miếng dẻ lau. Trong này im ắng đến phát chán, hắn ngồi bật dậy định đi tới đi lui cho khuây khỏa. Mà cái phòng bé tí vài chục mét vuông thế này thì chỗ đâu mà đi. Mỗi lần thấy chán là y như rằng hắn lại ngứa miệng.
- Này… - Hắn gọi Nhật Quang. Nhưng y vẫn làm lơ đồng bạn, tập trung vào công việc của mình đặng chút nữa báo cáo cho quân thượng. Tình hình hai bên ma - đạo đang căng thẳng, quân thượng lại chẳng ngả theo ai, vì thế đẻ ra quá nhiều việc để xử lý.
- Này... - Hắn nhích gần, khều Nhật Quang, miệng nói thì thầm. - Có tin này hay lắm, mày nghe không?
- Không nghe. - Nhật Quang vẫn chăm chú nhìn báo cáo, lạnh lùng trả lời.
Quân Minh liếc mắt khó chịu. - Vậy thì tao nói một mình. - Sau đó hắn rống hết công lực, hét vào tai đồng bạn:
- Quân thượng có bồ mới. Mặt ưa nhìn, ngực lép, thích mặc đồ con trai. Nói chung là không đẹp bằng người cũ.
Tiếng vỗ tay bôm bốp đột nhiên vang lên.
- Tin tức nhanh nhạy đấy. - Lệ Thiên khen ngợi.
- Chết mẹ mày chưa con. - Nhật Quang bắt chước dáng vẻ thì thầm của Minh Quân.
Ơ cái đệch, lần nào buôn chuyện cũng bị bắt quả tang. Chắc kiếp trước hắn mang số chó mực, đầu thai kiếp này chỉ được thay hình chứ mệnh vẫn nguyên. Minh Quân sợ đến cứng người, lưng thẳng tăm tắp, cúi gằm mặt, trong lòng thấp thỏm chờ quân thượng trách phạt.
Ngoài dự đoán của hắn, Lệ Thiên đi thẳng vào chính sự, đưa tay nhấc mấy cái báo cáo Nhật Quang soạn sẵn. Ma quân liếc nhìn danh sách những người có liên quan đến vụ vây công bốn năm về trước. Tổng cộng hơn trăm người. Tính ra đạo tu thật sự nghiêm túc trong việc đuổi giết anh đấy chứ. Bung ra lực lượng toàn nhân tài kiệt xuất. Lệ Thiên cười mỉa, ánh mắt phẳng lặng không chút giao động, quăng lại danh sách qua cho Nhật Quang, ra lệnh nhẹ tênh:
- Giết.
- Dạ! - Nhật Quang há mồm nhận lệnh theo thói quen. Sau đó… chết tiệt, lại bốc phân nữa rồi, y lừng khừng không biết nên giải thích thế nào - Nhưng…
- Hửm! - Lệ Thiên vân vê môi dưới, thấp giọng hỏi lại. - Có chuyện gì?
- Trong đó có mấy gia chủ của ngũ đại gia tộc, Châu Thanh, Tam Phong, cùng nhóm cấp ngưng hồn không dễ xử lý. - Đây là Nhật Quang nói giảm nói tránh, thật ra mấy người này một là y đánh không lại, hai là được bảo vệ rất kỹ khó lòng đụng vào.
Ựm ừ… Lệ Thiên hắng giọng chữa thẹn. Nãy giờ mải nghĩ đến cậu nhóc làm bản thân hồ đồ mất rồi.
- Đám đó cậu không cần quan tâm. Giao cho Minh Quân đi.
Hả??? - Mặt mày Quân Minh méo xệch, đôi chân nhũn ra, thiếu điều muốn quỳ mọp xuống đất. Hai tay vả mặt bôm bốp, mếu máo xin tha.
- Quân thượng! Tôi sai rồi. Tôi biết sai rồi. Chết dưới tay mấy tên khốn ấy, không bằng quân thượng đâm tôi một nhát còn sảng khoái hơn.
Lệ Thiên lạnh lùng nhìn hắn.
Nhật Quang cũng nhìn hắn, mẹ nó, sao lúc nào cũng bị thằng khốn này liên lụy. Chót lọt lần này thì biết tay ông.
- Cầu xin quân thượng tha cho Quân Minh lần cuối.
Ma quân dửng dưng nhìn vào tên thuộc hạ lắm mồm. Một khắc sau đó miệng hắn tuôn ra đầy máu. Băng lạnh cứ thế xuyên từ thẳng từ cằm qua lưỡi.
- Đây là cảnh cáo. Lần sau nó sẽ xuyên qua đầu. Hiểu?
Hắn gật đầu đáp ứng, miệng ư ư a a chẳng rõ nói gì.
Ma quân hài lòng thu lại tầm mắt.
- Đám đó để ta xử lý. Nhật Quang xử lý những tên còn lại. Làm gọn gàng vào.
- Dạ! Nhưng vết thương của Quân thượng…
Ma quân xua tay. - Ổn rồi. - Đồng thời cụp mắt liếc xuống bức ảnh đặt trên bàn. Anh đăm chiêu một hồi, nghi ngờ hỏi lại:
- Nhật Quang, đúng người không?
- Trăm phần trăm ạ!
Lệ Thiên gật gù thu lại tấm hình vào nhẫn trữ vật, nhanh chóng chuyển qua một vấn đề khác.
- Minh Quân rà soát lại thuộc hạ phía dưới. Ai dính phải dẫn ma đều giết hết. Cử một nhóm cài cắm vào quân đội của Thuần Khương, áng binh bất động tại đó. Một đội khác đi cướp linh thạch tại các mỏ khai khoáng của đạo tu.
- Ạ… ạ… - Minh Quân khó nhọc gật đầu vâng dạ. Nhức nhối quá! Thật muốn nhổ ra. Hắn lén nhìn quân thượng… thôi, để yên cho lành.
Ma quân tiếp tục chỉ đạo. - Nhật Quang cử người thu mua lương thực, thuốc men và dược liệu. Gom càng nhiều càng tốt.
- Dạ quân thượng yên tâm. Còn Tuyết Cung sao ạ?
Lệ Thiên quả quyết. - Hạ trận pháp niêm phong lại đi. Còn vấn đề gì nữa không?
- Dạ không.
- Tốt, nhanh chóng triển khai. - Anh vừa nói vừa đi ra cửa.
Đợi cho quân thượng