Mấy tháng nay Vĩnh An trải qua cuộc sống rất thú vị, ngày nào cũng như ngày nấy, không ăn đòn thì là bị đập. Cộng thêm cơ hội trải nghiệm sự khác nhau giữa thầy ruột và thầy ghẻ. Học với giáo sư Châu Thanh muốn tập thì tập, muốn nghỉ thì nghỉ. Đâu giống ma quân, nghiêm khắc khó khăn, ra tay tàn nhẫn, kèm thêm sở thích biến thái. Anh ta luôn đè cậu ra đánh cho bầm dập, sau đó lôi đi chữa thương. Trừ mấy bộ phận riêng tư ra, chỗ nào cũng bị Lệ Thiên sờ qua một lần.
Cũng nhờ siêng năng nằm gai nếm mật như thế, nên tốc độ tu luyện của cậu đã tiến bộ cấp kỳ. Kiếm pháp và luyện khí đều có thành tựu nhất định. Ba loại linh lực trong cơ thể đạt mức cân bằng lý tưởng. Sau thời gian này cậu có kế hoạch bế quan dài hạn để đánh sâu vào cấp tụ đan.
Thầy ghẻ luôn sát cánh bên cạnh học trò, cùng ăn, cùng tập, cùng ngủ. Thi thoảng anh vẫn vắng nhà vài ngày, làm chút việc riêng tư rồi trở lại. Vĩnh An chưa bao giờ hỏi Ma quân đi đâu, làm gì. Hai người vẫn tự biết dừng lại trước giới hạn của nhau.
Chỉ có điều, một khi đã quen với việc có ai đó ở bên cạnh. Tự nhiên người đó biến mất sẽ để lại một khoảng chơi vơi nhất định. Như hôm nay chẳng hạn, ma quân lại đi vắng. Một mình ở trong nhà, chủ nhân đi ra đi vào phiền muộn vô cớ, tu luyện mãi cũng chán, không bằng đi kiếm Hải Vân so kiếm qua lại.
Nghĩ rồi, Vĩnh An nhảy phóc xuống giường. Miệng huýt sáo vang thong thả đi qua Thiên Lam. Tâm trạng khoan khoái tận hưởng thời tiết ấm áp. Xuân đến xua tan u ám trên bầu trời, nắng trong hơn, cảnh vật thay màu áo mới. Bạch Vân đắm mình trong mùa hoa tháng tư. Cậu bước đi dưới con đường ngập sắc đào hồng phơn phớt, cành khô trụi lá mướt xanh trở lại.
Mấy tu sinh khóa mới đang tíu tít đùa giỡn trên thảm cỏ mơn mởn. Thấy người nổi tiếng ngang qua, bọn họ vội dừng mọi hoạt động, quan sát nhất cử nhất động.
Tiếng xì xầm bàn tán tự động truyền vào trong tai chính chủ. Cậu ngó lơ tất cả, mem theo con đường trải sỏi đến võ trường luyện kiếm. Hải Vân sẽ luôn có mặt ở đó. Cô nàng đương nhiên hút theo Hiền Minh. Hiền Minh cắp theo Hào Nhân. Gặp đủ bạn bè là lẽ thường tình.
Chẳng mấy chốc cậu đã đến nơi, kéo theo một đoàn rồng rắn hóng chuyện phía sau. Bên trong rộng tương đương với một sân bóng đá tiêu chuẩn, với mười sàn đấu, ngăn cách bởi trận pháp phòng hộ. Tất cả những gì nhìn thấy trước mắt chỉ là một phần của diện tích thực tế. Nhờ vào công nghệ nén không gian hiện đại, thể tích sàn đấu sẽ tự động nhân lên gấp mười lần khi tu sinh thi đấu.
Vĩnh An ngồi xuống chiếc ghế ở góc khuất, theo dõi các cặp tu sinh đối kháng với nhau. Luyện tập liên tục trong thời gian dài với Lệ Thiên giúp cậu lên tay rất nhiều. Từ một người mù mờ về kiếm pháp, đến nay cậu đã có khả năng phân tích kiếm chiêu, nhìn ra được điểm mạnh điểm yếu của từng đối thủ.
Ở sàn đấu bên kia, Hải Vân đang chỉ dẫn cho các kiếm tu khóa sau. Cô nàng mặc bộ võ phục vàng chanh, thân hình dẻo dai, động tác nhanh mạnh dứt khoát, liên tục hạ gục các đối thủ đàn em. Chỉ trong thời gian ngắn, trò cưng của giáo sư Xuân Phái lại mạnh thêm vài bậc.
Vừa trông thấy bạn, Hải Vân chủ động dừng lại trận đấu. Cô cười toe toét chạy lại chỗ Vĩnh An đang ngồi.
- Cậu ra đây coi tớ luyện tập hả?
Cậu gật đầu xác nhận. - Ừm. Còn Hiền Minh đâu?
Cô nàng đang dùng tay cột lại mái tóc, nghe thằng bạn hỏi thế đôi mắt liền rũ xuống, buồn bã trả lời:
- Lâu lắm rồi tớ không gặp. Bắt đầu từ hôm Tết cậu ấy cứ sao sao đó.
- Để tớ đi kiếm hỏi xem thế nào.
- Vậy cậu đi đi. Tớ vào luyện tiếp.
Vừa quay lưng đi, Hải Vân nhớ ra một việc. Cô vội dí theo Vĩnh An, giữa tay cậu lại. - À quên…
- Vĩnh An trò lại đây. - Giọng giáo sư Xuân Phái oang oang.
Thúi quắc luôn rồi. Cậu quay sang cô bạn đang cứng họng.
- Cậu muốn báo với tớ tin này.
Hải Vân cười híp mắt, điệu bộ khoái trá khi người gặp họa, gật đầu lia lịa.
Vĩnh An cực kỳ hối hận, ai mượn xớn xác đưa thân vào hang hùm. Cậu len lén bước giật lùi về sau, chạy nhanh may ra còn giữ được mạng.
- Oách con, định chạy đi đâu. - Giáo sư Xuân Phái chộp cổ học trò, bẻ gãy ý đồ chạy trốn của cậu.
Vĩnh An mặt mày méo xệch, gãi đầu gãi tai, nhìn hộ pháp trước mặt. - Em chào giáo sư.
Ông để tay lên hai vai Vĩnh An, lắc qua lắc lại, xoay tới xoay lui.
- Thân thể đỡ mỏng cơm hơn rồi đó. Hẳn là có luyện kiếm thường xuyên.
Tiếp theo ông ấn học trò trở ngược lại ghế, thông báo tin buồn cho người nghe:
- Ngày mốt em đứng lớp hướng dẫn cho các tu sinh không thể cảm khí.
Biết ngay mà, gặp phải hung thần đâu có gì thơm. Cậu liều chết lắc đầu quầy quậy. - Em từ chối. Đây không phải là việc của tu sinh.
Giáo sư khoanh tay nhịp chân, ánh mắt nhìn học trò đầy đe doạ. - Nếu em chỉ dùng kiếm đánh thắng Hải Vân chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Đám đông hóng hớt lập tức xôn xao.
Đấu thì đấu, cậu sợ chắc. Vĩnh An đứng thẳng người, gật đầu cái rụp.
Hải Vân hưng phấn bẻ