"Bên này, bên này…"
"Cười lên nào!"
"Tách… Tách… Tách..."
"Tránh ra, tôi tới trước."
"Bé cưng, em yêu anh!!!"
"Vĩnh An… Vĩnh An… Vĩnh An…"
Trước cầu ô thước dẫn vào núi Ngọc Sương, mọi người đang trong tình trạng mất kiểm soát. Hoa và quà ngập trời. Tiếng hú hét ầm ĩ, cãi nhau chí chóe, không ai nhường ai. Một khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
Biển người cuồng nhiệt vây quanh Cao nhân trẻ tuổi. Cậu liên tục bị kéo sang bên này, rồi lại níu sáng bên kia. Ai cũng muốn chạm vào thần tượng một chút.
Tình hình còn rối loạn hơn lúc Đại Dương tụ đan. Nói gì thì nói, hắn đã là người của nhà họ Mạc. Đám đông lúc đó không có ý tưởng tranh giành, chỉ muốn đến chúc mừng nhằm xây dựng nền móng cho mối quan hệ sau này.
Vĩnh An hoàn toàn khác biệt. Cậu chưa ngả theo nhà nào, là người tự do nên mới hấp dẫn đến thế. Nhà có quyền thế thì cố lôi về gia nhập họ tộc. Kẻ yếu hơn cũng muốn mộng mơ phép màu xảy ra.
Tóm lại, nhân vật chính đang bị đám đông ép cho ra bã, quần áo sốc sếch, tóc tai rối bời, biểu cảm khổ không thể tả.
- TRẬT TỰ. - Âm thanh như nện vỡ lấn át tất cả. Hung thần Xuân Phái xuất hiện.
Cậu thở ra một hơi, sau chừng ấy năm, cuối cùng cũng thấy giọng nói kinh khủng đó có đất dụng võ.
- Không muốn chết thì xếp hàng ngay ngắn vào! - Giáo sư tiếp tục ra lệnh.
Đám đông oán thầm trong bụng nhưng lá gan hãy còn bé lắm, chẳng dám hó hé phản kháng. Nguyên nhân thì chỉ có một, do đánh không lại Tiên nhân kiếm tu mà thôi.
Ông dạt mọi người qua hai bên, xách cổ học trò lôi ra chỗ trống. Cao nhân mới nổi nước mắt lưng tròng, cảm động ngất ngây…
- Vẫn còn lùn lắm! - Xuân Phái vừa xăm soi vừa nhận xét.
Ơ đệt! Đáy mắt Vĩnh An ráo hẳn. Coi như cảm xúc lúc nãy là sai lầm tuổi trẻ, sau này không cần nhắc đến.
- Nhìn cái gì? Trò mau giải quyết đám đông rồi lên phòng học vụ gặp tôi.
Ông cũng chỉ là mở miệng khẩu xà tâm phật thế thôi, làm sao nỡ bỏ rơi học trò trong mớ hỗn loạn này. Xuân Phái lựa chọn đứng sang một bên, khoanh tay nhìn chằm chằm vào hàng người dài dằng dặc. Trên mặt rõ ràng viết lên dòng chữ "manh động sẽ chết".
Có bảo kê bên cạnh, cậu mạnh mẽ hơn vài phần, hô to với mọi người:
- Vị nào tặng hoa, tặng quà, hay tặng bất kỳ thứ gì khác vui lòng đứng sang bên phải. Vị nào có mục đích khác đứng sang bên trái.
Cả đám ớ ra, ai đi tặng quà lại chẳng kèm theo một hai mục đích khác. Giờ lỡ chia như vậy thì biết làm sao? Khách khứa đành ngậm bồ hòn làm ngọt tách ra theo yêu cầu. Hàng bên phải ngoằn ngoèo như con rắn. Hàng bên trái cụt ngủn một đoạn.
Vĩnh An rất hài lòng với kết quả này. Giờ chỉ cần tập trung xử lý nhóm nhiều người trước. Cậu mở nhẫn trữ vật ra và hô to:
- Trước tiên tôi xin cảm ơn tấm lòng của quý vị. Nhưng nhẫn trữ vật này có hạn. Vị nào chậm chân chưa bỏ kịp vào đây thì tôi cũng không có mặt mũi nào cầm quà theo người. Nên đành nhận tấm lòng không nhận quà.
Mọi người liền ùa lên, sợ mình bị bỏ lại phía sau thành kẻ thua cuộc, hứng chịu cơn giận dữ của gia chủ. Mặc dù không được nói chuyện trực tiếp nhưng để lại món quà cũng coi như có cái báo cáo.
Qua hồi lâu, ai nấy đều phát hiện mình đã bị lừa, nhẫn trữ vật này chứa được tất cả.
Cậu vẫn tỉnh bơ như không, nói thêm vài lời:
- Cảm ơn quý vị lần nữa. Tôi xin phép lưu ý một việc, những món quà này sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của bản thân trong tương lai. Nếu không còn việc gì nữa thì mời quý vị ra về.
Nói này là có ý gì chứ? Mọi người tỏ vẻ bất mãn. Tiếng nghị luận bắt đầu ong ong bên tai. Có vị không nhịn được mà thốt lên: "Thà không nhận, đằng này ăn xong quẹt mỏ." Vài người khác cũng cùng chung ý kiến.
- Hửm? - Xuân Phái đằng hắng.
Mọi âm thanh đều im bặt. Tất cả tu sĩ đành tự an ủi bản thân, cho rằng Vĩnh An ra vẻ thanh cao thế thôi, ai mà chẳng tham tiền có rồi lại muốn nhiều hơn.
Chẳng qua họ quá xem thường da mặt của vị Cao nhân trẻ tuổi này rồi. Thấy tiền ngu sao không lượm. Ngươi tình ta nguyện đâu ai ép ai. Mắc gì vì mấy thứ này mà sau này phải nhắm mắt làm bậy.
Xử lý xong hàng người bên phải, cậu quay sang bên trái. Vừa liếc qua, Vĩnh An muốn ngất luôn tại chỗ. Ba cô nàng nhan sắc mặn lòi kia đến đây làm gì? Mặt thô, xương to, thân hình như hộ pháp, trang điểm choẹt chòe. Nhưng đó chưa phải là vấn đề chính. Điều làm cậu sợ hãi là tất cả đang cùng nhau liếc mắt đưa tình với mình.
Thanh niên nhìn chăm chú như thế chắc là ưng rồi, quản gia họ Lục thích chí vô cùng, tự phục IQ của mình sát đất. Nhìn đám thất bại kia mà xem, lựa quà sai lầm nên một câu cũng chưa kịp nói, liền bị đuổi khéo về nhà hết rồi. Ông ta càng nghĩ càng tự tin, nhanh nhảu dẫn ba người đẹp qua giới thiệu:
- Chào ngài, tôi là Lục Hải Vinh, đến từ Lục gia. Trong tộc có mấy cháu gái hâm mộ danh tiếng của Cao nhân đã lâu...
Nói đến đây ông ta ngập ngừng nhìn qua giáo sư Xuân Phái, quyết định truyền âm với Vĩnh An cho lành:
- Nay có dịp gặp gỡ, nếu ngài không chê có thể cho mấy em ở lại bên mình giải khuây.
- Tôi không cần, chú dẫn về đi. - Vĩnh An từ chối thẳng thừng. Ai đời lại coi phụ nữ như món hàng, xách đến đây đập thẳng vào mặt thế này. Ở thế giới cũ, tên này nhất định bị phái đẹp xỉ vả chà đạp cho khỏi ngóc đầu trở dậy.
Chắc là do cậu ta ngại thôi mà, dù gì cũng là trai mới lớn thẹn thùng đôi chút có thể hiểu được. Quản gia nhanh trí khuyến khích:
- Ngài thích thì cứ chơi thôi. Các em ấy không cần chịu trách nhiệm, cũng chẳng cần danh phận.
Bàn tay ông ta đưa ra sau lưng ngoắc ngoắc ra hiệu cho ba cô gái tiến lên. Thế là các người đẹp cùng nhau nhào đến mục tiêu.
Cậu sợ hãi trốn sau lưng giáo sư, vụ án xuân dược lần trước vẫn còn lưu lại bóng ma tâm lý. Hễ thấy em gái nào chủ động quyến rũ, cho dù là đẹp hay xấu, cậu cũng tự động đồng hóa thành lọ xuân dược di động, nhìn phát liền muốn co giò bỏ chạy. Đã tới nước này thì chẳng cần nể nang gì nữa, Vĩnh An thẳng tay nhắn tin triệu tập thằng bạn, đồng thời nói với Hải Vinh:
- Chú chờ một chút, đừng manh động.
Hào Nhân nhận được tin nhắn hớt hơ hớt hải chạy tới. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị thằng bạn lôi đến trước mặt mấy người đẹp. Cậu vỗ vai thiếu chủ họ Lục, vẻ mặt khoái trá đẩy họa cho người. - Tặng lại cho cậu. Ráng hưởng đi nha!
Hào Nhân đen mặt, trừng mắt với quản gia, âm thanh rít lên trong miệng:
- Ai bảo chú làm trò này?
- Tôi… - Hải Vinh vẻ mặt mờ mịt, ai đó vui lòng giải thích giúp, nước cờ này đi sai chỗ nào?
Cậu mặc kệ chủ tớ nhà họ Lục, đi xuống nói chuyện với người tiếp theo. Thanh niên trước mặt có thân hình gầy ốm, mắt đen, ánh nhìn sáng quắc, ẩn giấu thêm chút gian manh trong đó. Bộ đồ mặc trên người có chừng hai mươi chiếc túi hộp, nhét đầy đồ đến mức căng phồng. Xem ra cậu và người này có cùng sở thích luộm thuộm, đồng môn nói chuyện với nhau cũng dễ bắt nhịp. - Tôi giúp gì được cho anh?
- Chào ngài, tôi là nhà báo Minh Thông. Cao nhân có thể bớt chút thời gian trả lời phỏng vấn không ạ?
- Dĩ