Văn Toàn phản ứng ngay tức khắc.
- Chiến!
Hắn đã nếm qua mùi vị đức hạnh của tên nhóc láo toét này rồi, thối không thể tả. Hòa hoãn đặng bị chơi một vố giống hôm nọ hay sao?
Thùy Duyên cũng chẳng kém cạnh ba nam nhi trong này.
- Thích thì chiều.
Tùng Kha chốt lại. - Lên!
Bốn người lập tức loạn thành một mớ bòng bong. Không hẹn mà cùng xuất ra những chiêu mạnh nhất của mình để đánh bay ba đối thủ còn lại.
Văn Toàn tung ra "Bàn Chân Phật Tổ", mỗi lần xuất chiêu nặng tựa núi đá, đè bẹp mọi trở ngại trên đường đi của mình, đối thủ trúng đòn nhất định phải tan xương nát thịt. Ngay từ đầu hắn đã dồn những đòn thế ác liệt nhất về phía Vĩnh An, hòng trả thù món nợ hôm trước.
Thủ lĩnh học viện Cửu Tam hai tay hai búa. Cô ta đập chúng chan chát vào nhau, tạo ra sóng âm giết người vô hình vô dạng. Đồng thời kèm thêm sấm ngang chớp dọc, âm thanh đinh tai nhức óc. Mây đen cuồn cuộn giăng mịt mù, sàn đấu bỗng chốc rơi vào tăm tối. Thiên lôi trên chín tầng trời cũng chỉ nguy hiểm cỡ này mà thôi.
Tùng Kha âm thầm triệu ra ba quái vật dựng nên từ đất đá. Thân hình đồ sộ như tòa nhà ba tầng. Mỗi một bước đi là lún đất lún cát. Cơ thể không đau không ngứa tả xung hữu đột khắp võ đài, thắng thế ở chỗ liều lĩnh ngoan cường.
Chỉ mỗi mình thủ lĩnh Bạch Vân chưa thể hiện bản lĩnh. Cậu nhảy loi choi khắp sàn đấu. Khi thì lách sang bên phải tránh cú đá chí mạng. Lúc cuộn mình vào góc trốn sấm sét trên đầu. Hoặc nhảy hẳn lên vai quái vật, xem nó tự đấm thùm thụp vào mình. Thỉnh thoảng tung một lá phù, bên này nổ cái đùng, bên kia nổ cái đoàng, bụi bay mù mịt, cát văng tứ tung, báo hại ba đối thủ mặt mày xám tro.
Láo toét!
Phù này do chính tay Thánh nhân hoạ ra. Người khác cầu mà không được. Thằng oắt lại coi như lá mít, thích ném là ném. Thật đáng hận! Bọn họ liền ngừng công kích lẫn nhau, tập trung tấn công ranh con phách lối.
Thân pháp của Vĩnh An lại nhanh như gió, vờn ba người họ như mèo vờn chuột, đánh không ra đánh, chạy không ra chạy, cứ lượn lờ qua lại khiến mấy công kích choảng nhau đôm đốp.
Bốn người đánh nhau hăng say đến nỗi bỏ qua dị tượng xuất hiện dưới đáy hồ. Một xoáy nước cực lớn bất ngờ dâng lên, nuốt trọn bàn cờ cùng mấy thí sinh vào trong lòng nó.
Cảm giác linh lực đột nhiên biến mất lần nữa ập đến, y chang như hồi tìm kiếm Bích Liên Tâm. Vĩnh An không kịp chuẩn bị nên tha hồ uống nước, lồng ngực bị ép đến mức nghẹt thở, cả cơ thể vô lực theo dòng chảy. Ít phút sau lại trồi lên mặt nước thêm lần nữa. Cảnh vật thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hồ nước rộng lớn thay bằng cái ao con con. Cậu có cảm giác mình bị hút qua không gian đảo ngược với không gian cũ.
Bầu không khí trong này vô cùng bức bối. Sương mù đen kịt giăng đầy khắp nơi. Cậu nhíu mày, đó đâu phải sương, đó là ma, dẫn ma. Đen đặc như vậy chắc phải lên đến vài ngàn con. Kỳ này mệt mỏi rồi đây!
Thủ lĩnh Bạch Vân nặng nhọc đứng dậy, đôi chân thon dài rẽ nước lên bờ. Linh cảm lập tức bật lên báo động, trong lòng rối rắm khó yên. Ánh mắt ngưng trọng quan sát phân tích từng chi tiết nhỏ. Nỗi sợ mơ hồ lặng lẽ dâng cao. Khởi nguồn từ linh hồn tràn ra bên ngoài.
Rùa nhỏ im hơi lặng tiếng lần nữa hiện hình. Đối lập với tâm trạng lo lắng của chủ nhân, nó lại vô cùng hưng phấn. Mũi nhỏ ngửi ngửi rồi hí hửng báo tin:
- Lại kia nhanh nhanh. Có mùi thơm tho thuần khiết dữ lắm.
Vĩnh An không đáp lại, thâm trầm nhìn sương đen tựa bầy kỵ mã từ xa kéo đến. Linh lực và linh thức cùng bị phong bế làm cậu vô cùng khó khăn trong việc thăm dò môi trường bên ngoài. Tất cả đều phải dựa vào bảo vật duy nhất đem theo bên người.
- Cản hết nổi không?
- Dĩ nhiên là không, quá đông.
Thủ lĩnh Bạch Vân cáu giận nổ súng liên thanh vào mặt nó:
- Mày bị rồ hả? Đánh không lại mà suốt ngày lo đánh hơi. Mày không phải là chó hiểu chưa!
Rùa ta oan ức thanh minh. - Linh hồn của anh bọn nó có đụng tới được đâu.
- Chứ hôm bữa đứa nào cản không cho tao đi tìm dẫn ma?
Bích Liên Tâm chớp mắt vô tội.
- Đó là ý của ma quân.
Bỏ qua, bỏ qua… Không thèm đôi co với thể loại người vật lẫn lộn thế này. Nếu cứ tiếp tục giá trị nhân phẩm sẽ bị kéo xuống tuốt luốt. Vĩnh An tiện chân đá văng tảng đá, rồi đột ngột đứng hình tại chỗ.
Cái… cái… cái gì đang diễn ra thế này?
Bờ ao lúc nãy chỉ còn một nửa. Không gian đang bị thứ gì đó cắn nuốt. Việc này còn kinh khủng hơn dẫn ma gấp ngàn lần. Nếu bị cuốn vào đó bản thân sẽ ra sao? Quá đáng sợ! Mồ hôi cứ thế tuôn ra như tắm.
Đôi chân cuống cuồng chạy bán sống bán chết theo hướng ngược lại. Dẫn ma cũng ồ ạt nối đuôi phía sau, dường như chúng cũng đang bị dồn đến đường cùng...
Vĩnh An di chuyển liên tục hơn nửa ngày, không gian vỡ vụn vẫn dai dẳng bám sát. Tốc độ biến mất ngày một nhanh hơn, cảnh tượng không khác gì bờ cát yếu ớt bị sóng dữ nuốt chửng vào bụng.
Cậu chỉ biết chạy, chạy, và chạy.
Vừa chạy vừa run. Đột nhiên trong đầu nhớ lại câu nói cuối cùng của Lệ Thiên: "Không được liều, có nguy hiểm báo ngay cho tôi."
Báo hay không báo?
Vĩnh An chốt lại là không. Trong này có dẫn ma dày đặc như thế, kéo anh ta vào khác nào biến người thành miếng mồi thơm ngon. Hồn lực anh ta yếu ớt hơn của cậu, lại còn mang thương cũ chưa lành. Đâu có đủ sức hóa giải nguy hiểm. Liều mình tự xử là hay hơn hẳn.
Đôi chân chạy cật lực đến một ngọn núi thì dừng lại, cái gì đó đang cắn nuốt không gian có vẻ cũng dừng theo. Dẫn ma vẫn ở ngay sau đít. Chúng nó y như bầy linh cẩu gian manh bẩn thỉu, bất chấp tất cả bám riết theo vua sư tử. Vừa cố kỵ, vừa thèm khát, và chỉ cần đánh hơi ra chút sơ hở sẽ lập tức nhào vô cắn xé.
Vua sư tử lại đang rơi vào thế kẹt. Sau lưng là dẫn ma và quái vật không gian đe dọa. Phía trước không thể tiến lên một bước. Bởi vì có