Ngô Dục đặt tay lên người anh. Không bao lâu, Nghiêm Húc Minh cương lần thứ hai, người trẻ tuổi lại nắm chặt anh.
Sau khi bắn xong, anh không còn mẫn cảm như trước nữa. Làm một lúc lâu, đến lúc sắp ra, Ngô Dục đột nhiên dừng lại, trở mình nhìn sang anh.
"Thầy Nghiêm, tôi có thể...?" Người trẻ tuổi đỏ mặt, ánh mắt mang theo khát khao, sáng rực.
Cậu nói không rõ ràng, Nghiêm Húc Minh bị tình dục làm choáng váng đầu óc, thuận miệng ừ một tiếng. Ngô Dục được anh đồng ý, ngượng ngùng cười, chui vào trong chăn.
Nghiêm Húc Minh lúc này mới nhận ra, cậu muốn dùng miệng giúp anh.
Trước giờ chưa từng có ai khẩu giao cho anh. Lúc ở bên Trần Cẩm Như, anh có nửa đùa nửa thật đề cập đến, nhưng người nọ ghét bẩn chưa bao giờ làm. Anh tuyệt đối không ngờ, lại có một người đàn ông đến đền bù cho tiếc nuối của mình.
Khoang miệng Ngô Dục hoàn toàn ngậm lấy anh, ướt át, ấm áp như vậy, dường như hút lấy, khiến thần kinh cả người anh căng lên.
Trong đêm tối, hai người ngoại trừ tiếp xúc thân thể, không có bất kỳ tiếp xúc nào khác. Nghiêm Húc Minh mơ hồ cảm thấy bọn họ vượt quá giới hạn rồi, nhưng cũng không cách nào bảo dừng lại. Anh nhắm mắt lại, đầu cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh một người khác phái, một hình tượng ảo tưởng để thay đổi tình cảnh hiện tại, nhưng tâm tư cứ như cát bị sóng biển cuốn trôi, không ngừng bị kéo ra xa rồi đánh tan, anh không thể nghĩ được gì khác, chỉ có lúc này, giờ khắc này, nơi đây, chỉ có môi lưỡi của Ngô Dục và khoái cảm kịch liệt cậu ban cho. Nghiêm Húc Minh trầm luân rồi.
Anh bắn trong miệng Ngô Dục, so với lần trước còn nhiều hơn. Người trẻ tuổi chờ anh hoàn toàn mềm nhũn mới nhả ra, ngồi ở bên giường, cầm khăn lau khô cho anh.
Nghiêm Húc Minh thoải mái hưởng thụ phục vụ. Ngô Dục vẫn cứ thẹn thùng, rũ mắt không dám nhìn anh, dáng vẻ đỏ mặt đặc biệt đáng yêu, Nghiêm Húc Minh thậm chí còn muốn ôm lấy cậu.
Bỗng nhiên, anh nghĩ tới một vấn đề.
"Cậu không có bệnh gì chứ?" Nghe nói cuộc sống của đồng tính luyến ái đều rất loạn, bọn họ vừa nãy không sử dụng bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.
Câu nói này lập tức phá hủy bầu không khí. Người trẻ tuổi oan ức trừng mắt với anh một cái, "Tôi có bệnh, rất nghiêm trọng, không chữa được."
Nghiêm Húc Minh sửng sốt.
Anh lại tin là thật, Ngô Dục vừa tức giận vừa buồn cười, xòe ngón tay ra đếm đếm, "Tôi có bệnh nghèo, bệnh lười, bệnh câu giờ..."
Nghiêm Húc Minh bình tĩnh lại, "Cậu đừng làm tôi sợ."
Ngô Dục cười khổ hai tiếng, không biện giải.
Bọn họ một lần nữa nằm xuống. Nghiêm Húc Minh mệt mỏi, rất nhanh đi vào giấc mộng. Không biết qua bao lâu, bên người truyền đến tiếng động nhẹ nhàng. Anh chậm rãi tỉnh lại. Đêm còn chưa qua, cả căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có cửa phòng tắm hé mở lộ ra một chút ánh sáng.
Anh một mình nằm trên giường, bên trong nhất định là Ngô Dục. Một lúc lâu sau, người trẻ tuổi vẫn không trở về. Nghiêm Húc Minh thấy mắc tiểu, đứng dậy đi tới cạnh cửa, đang định gõ cửa thì theo khe hở trông thấy trong chiếc gương trước bồn rửa mặt phản chiếu bóng lưng Ngô