Sáng hôm sau, mưa tạnh gió ngừng, bầu trời vạn dặm không mây. Hôm qua trời tối, Nghiêm Húc Minh không chú ý, hóa ra bên ngoài là khoảnh sân thượng cực lớn, làm vườn hoa cũng được. Nhà này mua không thiệt chút nào.
Ngô Dục không ở nhà, chắc là đi làm rồi. Cậu ta không sợ trong nhà bị dọn sạch chắc? Nghiêm Húc Minh nghĩ, lại nhìn bốn phía, dường như cũng không có vật gì đáng tiền để trộm đi.
Trước khi đi tốt nhất vẫn nên chào hỏi. Anh lấy danh thiếp hôm qua nhận được, bấm dãy số trên đó.
"Alo?" Đầu dây bên kia ồn ào, dường như đang rất bận rộn.
"Chào cậu, tôi là Nghiêm Húc Minh."
"À, thầy Nghiêm." Ngô Dục nhận ra giọng anh, "Anh dậy rồi? Sáng nay tôi thấy anh ngủ rất ngon nên không gọi anh dậy."
"Không sao, tôi chuẩn bị đi nên nói với cậu một tiếng."
"Được, anh cài cửa lại là được."
Nghiêm Húc Minh cúp điện thoại, mượn phòng tắm của cậu rửa tay lau mặt, vừa định ra ngoài, Ngô Dục lại gọi tới.
"Thầy Nghiêm, anh đi chưa?" Cậu cuống quýt.
"Vẫn chưa đi."
"Quá tốt rồi!" Ngô Dục thở phào, "Có thể nhờ anh giúp một việc không, giúp tôi cho cá ăn, hôm qua tôi quên cho."
Cái gì? Cho cá ăn?
"Cậu nuôi cá?"
"Ừ, trên bệ cửa sổ trong bếp."
"Được."
Nghiêm Húc Minh theo lời cậu nói, tìm thấy hồ cá trên bệ cửa sổ nhà bếp. Sinh vật bên trong không giống cá lắm, thân màu hồng nhạt, hai mắt như hạt đậu, bốn cái chân ngắn ngủn, đuôi dài, hai bên má có ba hàng lông xù trông như lông mi lộ ra ngoài tai.
"Là đột biến à?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Ngô Dục không nhịn được cười, "Tôi cũng không biết là giống gì nữa, nhìn thấy nó ở tiệm hoa và chim cảnh, thấy vui vui, thế là mua."
"Cho ăn như thế nào?"
Ngô Dục nói với anh, trong tủ lạnh có tôm nõn cắt nhỏ.
Ăn hải sản tươi, thật xa xỉ.
"Con cá của cậu hơi ngốc." Nghiêm Húc Minh dùng đũa đẩy đẩy trước mặt nó một lúc lâu, nó mới biết đớp một miếng.
"Đúng rồi, nó tên là Ngốc Ngốc Thú." Ngô Dục nói.
Danh tự này đặt không oan uổng chút nào. Nghiêm Húc Minh đút ba miếng tôm, sau đó có khiêu khích thế nào, Ngốc Ngốc Thú cũng không há mồm, có lẽ no rồi.
"Tôi đi đây." Nghiêm Húc Minh nói, "Không còn thứ gì phải cho ăn đúng không?"
"Không còn, không còn," Ngô Dục cười xòa, "Cám ơn anh."
Ngồi trên xe, Nghiêm Húc Minh nhớ lại, cảm thấy Ngốc Ngốc Thú thật đáng yêu, nếu chụp vài tấm hình gửi cho con gái, chắc con bé sẽ thích lắm.
Buổi tối Ngô Dục lại tới đón Từ Tử Lăng, vẫn là nhóm người ngày hôm qua ở lại sau cùng, vẫn là mưa đêm rơi tí tách.
Theo quy tắc cũ, Nghiêm Húc Minh đi một vòng, đưa cô Dương cùng Từ Tử Lăng về nhà, còn lại anh và người trẻ tuổi.
"Đưa cậu về nhà." Anh nói, không cần xem hướng dẫn, xe chạy theo đường cũ.
"Không được, thầy Nghiêm, sau này tôi vẫn còn phải đến đón đại tiểu thư, sao có thể ngày nào cũng phiền anh được?" Ngô Dục kiên quyết từ chối.
Nghiêm Húc Minh đành phải nói thật, "Tôi muốn ăn đồ nướng dưới lầu nhà cậu." Anh nhìn thấy cậu thanh niên liền nhớ tới đồ nướng, lại muốn ăn.
"Anh nghiện rồi?" Cái mông Ngô Dục rốt cục cũng ngồi vững trên ghế sau.
"Không phải cậu nói cà nướng nhà bọn họ ăn rất ngon sao? Hôm qua chưa gọi."
Anh vẫn còn nhớ tới, Ngô Dục thoải mái cười to, "Được, cà nướng, như vậy đi!"
Nghiêm Húc Minh đã ăn bữa tối ở nhà ăn, ăn đồ nướng là nhất thời hứng khởi, có lẽ bởi vì bụng không đói, cảm thấy không ngon như hôm qua. Bình thường khẩu vị anh thanh đạm, không quen thức ăn nhiều muối nhiều dầu, lâu lâu