Chương 1575
“Ngay cả Vương Lâm, Tần Hồng Long, Lý Tinh Sở nhìn thấy tôi thì còn phải đi đường vòng, các người chỉ là những nhân vật râu ria không đáng nhắc tới của vương tộc mà cũng dám kêu to gọi nhỏ với tôi?”
Vừa mới dứt lời, Vương Nhất liền đi về phía bọn họ.
Có mẹ của Tần Tuấn làm ví dụ, những người còn lại liền lui về phía sau.
“Cậu, cậu muốn làm cái gì?”
Bọn họ đều không phải là thành viên chủ chốt của gia tộc, căn bản không có vệ sĩ bảo vệ.
Nếu như Vương Nhất muốn động tay động chân với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ trốn không thoát.
Vương Nhất chỉ cười lạnh: “Không làm gì hết, chỉ là muốn các người quỳ xuống xin lỗi con gái tôi.”
Ách.
Lời này vừa mới nói ra, bọn họ liền lộ ra vẻ hãi hùng, lớn tiếng nói: “Cậu không thể bắt chúng tôi làm như vậy, đây là chuyện giữa mấy đứa trẻ con với nhau, nên để bọn nó tự giải quyết đi.”
Ngụ ý chính là để sắp nhỏ Vương Tử Lam tự mình giải quyết.
Những người còn lại cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, biện pháp này là tốt nhất.”
Ánh mắt của Hồ Vĩnh Như âm trầm hơn, vội vàng nói với Vương Nhất: “Không nên đồng ý với bọn họ, bọn họ có ý đồ để con của bọn họ đánh con gái anh.”
Làm sao Vương Nhất có thể không hiểu ý của bọn họ được chứ?
Nhưng anh lại suy tư một hồi lâu, vẫn là gật đầu: “Các người nói đúng, chuyện giữa trẻ con với nhau thì nên để trẻ con tự giải quyết.”
Bọn họ liền sửng sốt, thế mà anh lại đồng ý.
Sau đó, đám người ấy
Đám nhóc Tần Tuấn, Lý Tử Hàm cũng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Lam.
Ánh mắt đó giống như là đang nhìn con mồi.
“Vương Nhất, anh làm như vậy là đang đẩy con gái mình vào trong hố lửa đó.”
Khắp khuôn mặt Hồ Vĩnh Như đều là lửa giận.
Vương Nhất không để ý đến cô ta, mà là để Vương Tử Lam xuống, nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng.
Nghe thấy sẽ để cho bọn nó tự giải quyết với nhau, trên mặt cô bé lập tức có chút sợ hãi, thậm chí còn ôm chặt lấy đùi của Vương Nhất.
“Ba ơi, con sợ lắm…”
Vương Nhất cười nói: “Tử Lam, ba biết là con sợ, nhưng con phải học được cách kiên cường. Là con gái của Vương Nhất ta, con không thể nhút nhát.”
“Người khác dám mắng con, con cứ đánh lại, người khác dám đánh con, con cứ đánh cho bọn họ đầu rơi máu chảy.”
“Xảy ra chuyện gì thì ba gánh.”
Câu nói này không thể nói là không kiêu ngạo, ngay cả Hồ Vĩnh Như cũng ngơ người.
Mặc dù Vương Nhất đang cười, nhưng nụ cười đó lại không hề có chút nhiệt độ.
Vết sẹo như vết dao trên mặt cũng mang theo vẻ lãnh khốc.
Chắc chắn Hồ Vĩnh Như không biết rằng khi ở biên giới phía bắc, Vương Nhất cũng dạy quân của anh như thế.
Quân của Vương Nhất này, không có một ai là nhút nhát.