Chương 1598
Hồ Minh Chính hét to một tiếng.
Anh ta hận Vương Nhất đến tận xương tủy, lúc này nhìn thấy con gái Vương Nhất, hận không thể muốn giết chết cô bé.
“Ông nội, cháu cảm thấy em họ Vĩnh Như đưa con gái của tên phế vật ấy đến đây chính là muốn gây khó dễ cho ông, cho dù năng lực của Vĩnh Như ưu tú, địa vị lại cao, nhưng mà cũng không nên vượt mặt ông.”
Có câu nói này của Hồ Minh Chính, mọi người lập tức phụ họa theo.
“Đúng vậy, huống hồ gì ngày hôm nay còn là tiệc mừng thọ ông, càng không nên để con nhỏ súc sinh này làm hỏng tâm trạng.”
“Ném nó ra ngoài đi.”
“Ném ra ngoài.”
“Ném ra ngoài đi.”
Trong lúc nhất thời, tất cả đám người nhà họ Hồ đều lớn tiếng gầm thét, ai cũng muốn đuổi Vương Tử Lam ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô bé bị dọa sợ không nói nổi tiếng nào.
Những khách khứa đến đây tham gia tiệc mừng thọ cũng đã nghe thấy chuyện nhà tổ nhà họ Hồ bị một người trẻ tuổi tên là Vương Nhất phá dở.
Bọn họ cũng hùa theo.
“Gia chủ Hồ, thể diện của gia tộc quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bây giờ con của kẻ thù đang trong tay các người, ông không định làm gì à?”
Sắc mặt của Hồ Cương ngày càng âm trầm, trong mắt lóe ra sự lạnh lẽo.
Thấy tình hình này, Hồ Vĩnh Hiên thừa cơ nói: “Ông nội, nghe nói là trước đó ông
Bây giờ lại nhắc tới chuyện này, lại càng là đổ dầu vào lửa.
Hồ Cương nổi giận rồi.
Đúng là lúc trước ông ta đã có suy nghĩ này.
Mà suy nghĩ này còn rất mãnh liệt.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như thế, Hồ Cương đã hoàn toàn dẹp bỏ suy nghĩ này.
Cho dù năng lực của Hồ Vĩnh Như có ưu tú, thân phận có cao đến đâu, nhưng lại đưa con của kẻ thù đến gia tộc, mà còn đưa đến vào ngày mừng thọ của ông ta, đây chính là đại nghịch bất đạo.
Hồ Cương tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“Nói hươu nói vượn, ông nói như vậy khi nào hả?”
Hồ Cương trừng mắt nhíu mày, trên gương mặt già nua tràn đầy lửa giận, trợn nhìn Hồ Vĩnh Hiên.
Hồ Vĩnh Hiên không chỉ không sợ, ngược lại trong lòng con phấn khởi, rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Nếu như em gái đã không nằm trong phạm vi được cân nhắc, vậy thì ông sẽ lựa chọn ai để kế thừa vị trí gia chủ?”
Làm sao Hồ Cương có thể nghe không ra ý tứ trong câu nói của Hồ Vĩnh Hiên, ông ta nheo mắt quan sát anh ta thật cẩn thận.